7
Tôi hét lên một tiếng, lúc này mới nhận ra người chặn đường là Trịnh Tứ.
“Cảm ơn .”
Tôi chợt nhớ ra vẫn chưa lời cảm ơn, liền mở lời trước.
“Tên cặn bã đó vẫn sẽ tìm sự, ở đâu, để tôi đưa về.”
Trịnh Tứ rồi chỉ tay về chiếc xe ba gác của mình.
Không hiểu vì sao, tôi lại hoàn toàn tin tưởng ta, không do dự liền ngồi lên xe ba gác, địa chỉ.
Trịnh Tứ nghề giao hàng, rành đường đi lối lại, loanh quanh một chút đã đưa tôi đến trước cửa xưởng.
Thấy tôi bước vào, Trịnh Tứ trố mắt.
“Cô sống ở đây à?”
“Hết cách rồi, tôi không có nhà để về.” Tôi khổ một cái rồi châm nến. Nhà xưởng hiện tại chưa có điện, chỉ có thể tạm bợ như .
“Vậy buổi tối nhớ khóa kỹ cửa, ý an toàn.”
Nói xong, Trịnh Tứ quay người định đi, tôi liếc thấy vết thương trên tay ta đang chảy máu.
“Đừng đi, để tôi bôi thuốc cho .” Tôi mua sẵn thuốc Vân Nam Bạch Dược, giờ đúng lúc phát huy tác dụng.
Hai kẻ số phận bất hạnh coi như gặp nhau liền trở nên thân thiết. Kiếp trước tôi chưa từng gặp Trịnh Tứ nên không biết sau này sẽ thế nào.
Nhưng trong thế giới độc này, có lẽ tôi cần một chút hơi ấm, vì thế đã không từ chối lòng tốt của ấy.
Mấy ngày sau đó, tôi bận rộn vô cùng, Hồng tỷ đưa cho tôi một vài đơn gia công nhỏ, tôi liền gọi các chị em trong xưởng cũ đến cùng .
Nghe tôi đã mua lại một cái xưởng, họ vừa tò mò vừa cho rằng tôi quá liều lĩnh, ai cũng đang trong giai đoạn khó khăn của cuộc đời, nên cũng chẳng tính toán nhiều, cùng giúp đỡ nhau .
Liên tiếp nhận hai đợt hàng, xưởng nhỏ của tôi bắt đầu có quy mô. Tôi lại mượn thêm chút tiền của Hồng tỷ để đi đăng ký giấy phép, xưởng may Bạch Mai chính thức treo bảng.
8
Nhưng có một chuyện tôi luôn ghi nhớ trong lòng. Đến ngày hôm trước khi Tô Mạt gặp chuyện, tôi đặc biệt đến nhà ấy một chuyến.
Khuôn mặt của Tô Mạt sưng phù nghiêm trọng, ấy đi đứng cũng khó khăn. Hiệu trưởng Trần thì đầy vẻ lo lắng.
“Nhập viện sớm đi.” Tôi đề nghị.
“Chúng tôi định đi hôm nay rồi, Tiểu Trần đang đi công tác, sáng mai sẽ về đến nhà, rồi mới đưa Tiểu Mạt đi thủ tục.”
Sáng mai?
Kiếp trước, Tô Mạt phát bệnh đột ngột ở nhà vào buổi chiều, đưa đến bệnh viện không kịp mới xảy ra chuyện. Nếu đi bệnh viện vào buổi sáng, chắc sẽ không sao.
Tôi không thể báo trước, rằng cây cầu sẽ sụp, và bảo họ đi đường vòng .
Hiệu trưởng Trần vì lo lắng mà tâm trạng rối bời, chuyện với tôi cũng không khách khí. Tôi cũng không tiện thúc giục thêm, đành phải quay về nhà.
Vừa bước vào cổng xưởng, đã thấy Trịnh Tứ tươi chạy ra đón.
Tôi để ta ở lại xưởng quản lý kho kiêm vận chuyển hàng hóa, ta là người thật thà lại chăm chỉ, là cánh tay phải của tôi.
“Chúng ta có đơn hàng rồi!” Trịnh Tứ đưa tờ đơn đặt hàng cho tôi, chữ viết nguệch ngoạc không đẹp, nội dung rất rõ ràng, đến trước chiều mai phải xong một trăm cái vỏ chăn.
“Không vấn đề gì, chúng ta sẽ tăng ca!” Các chị em trong xưởng ai nấy đều vui mừng, có việc ai mà không muốn kiếm thêm tiền chứ.
Tôi liên hệ với xưởng may cũ, bảo họ nối điện lại trước, như mới có thể đêm.
Tôi theo mọi người bận rộn suốt một đêm, đến khi trời sáng, mọi người mới tan ca, tôi cũng chỉ chợp mắt một lát.
Không biết là mệt quá hay sao, giấc ngủ vô cùng chập chờn, cứ nhắm mắt lại là như có tiếng gọi bên tai.
Đến khi bên ngoài có tiếng người chuyện, tôi giật mình tỉnh dậy, ngồi bật dậy đồng hồ, đã gần trưa rồi.
Tôi hoảng hốt, vội vàng chạy ra ngoài.
Trịnh Tứ liền chạy tới hỏi: “Có chuyện gì ?”
“Anh, mau đưa tôi đến một chỗ!”
Tôi không yên tâm về Tô Mạt, muốn đến nhà ấy xem thử đã nhập viện chưa.
Gõ cửa nhà ấy cả buổi, không có ai trả lời, bà lão đối diện mở cửa bước ra.
“Họ đi từ hơn một tiếng trước rồi, mang theo bao lớn bao nhỏ, hình như là đưa con dâu đi nhập viện.”
Tôi nghe thì hoảng hốt, hơn một tiếng trước đã ra ngoài, chẳng phải là đúng lúc cầu sụp sao?
Tôi gọi Trịnh Tứ chạy theo.
Còn cách cầu khoảng một dặm, phía trước đã tắc đường. Bây giờ là đầu những năm 90, xe cộ không nhiều lắm, không may là bên đường có công trường, xe công trình khá đông.
Một chiếc xe công trình vượt quá chiều cao, cây cầu bị cào đến sụp xuống, những xe phía sau không biết, đ.â.m phải ra tai nạn liên hoàn.
Tô Mạt bị kẹt trong đoàn xe.
Tôi và Trịnh Tứ vừa tìm vừa gọi tên Tô Mạt, cờ thấy chồng của Tô Mạt bước xuống xe taxi.
“Làm sao bây giờ? Để tôi đi tìm xe cấp cứu nhé! Bố mẹ tôi đạp xe đạp đi trước rồi, giờ cũng không liên lạc .”
Tiểu Trần gần như bật khóc.
Anh ta không có máy điện thoại, xung quanh cũng không có bốt điện thoại, không cách nào gọi xe cấp cứu.
Hiện tại đoàn xe kẹt cứng, không có đường thoát.
Tài xế taxi lo lắng đến đổ mồ hôi, chạy tới chạy lui cố gắng tìm cách thông xe, không thể gì vì đường đã bị bịt kín.
“Xe ba gác đang đậu bên lề đường, đi lấy cái chăn lại đây, chúng ta vài người cùng khiêng ấy lên xe, tôi sẽ đi đường tắt đến bệnh viện.” Trịnh Tứ bình tĩnh xử lý huống.
Thế là bốn người chúng tôi nâng Tô Mạt lên xe ba gác, đi xuyên qua những con hẻm nhỏ, Trịnh Tứ đạp xe, tôi và Tiểu Trần chạy bộ theo sau bảo vệ.
Thỉnh thoảng tôi lại đồng hồ, thời gian cứ thế trôi qua từng phút từng giây.
Kiếp trước Tô Mạt đưa đến bệnh viện lúc 2 giờ 20 phút. Lúc đó bác sĩ rằng, dù chỉ đưa đến sớm mười phút thôi thì vẫn có thể cứu chữa .
Hiện tại là 1 giờ 30, chúng tôi nhất định có thể tranh thủ thời gian!
Trịnh Tứ rất thông thạo đường đi, thực sự giúp ích rất nhiều. Chúng tôi thấy ta rẽ trái rẽ phải, tưởng chừng như không còn đường, ta lại tìm ra một con hẻm khác, tôi ngẩng đầu lên đã thấy bảng hiệu lớn của bệnh viện.
Tiểu Trần nước mắt giàn giụa, không biết lấy sức lực từ đâu, một mạch lao vào bệnh viện gọi người giúp.
Khi Tô Mạt đẩy đi trên cáng, tôi đã mệt đến ngã gục xuống đất.
Lâu lắm rồi tôi chưa chạy đường dài như .
Tôi đồng hồ, 2 giờ 11 phút.
Không biết lần này tôi có kịp cứu Tô Mạt hay không.
9
Trịnh Tứ còn phải đi giao hàng nên đã rời đi. Tôi đợi suốt nửa tiếng, mới lấy hết dũng khí bước lên tầng.
Trước cửa phòng phẫu thuật có rất nhiều người, có bố mẹ chồng của Tô Mạt, còn có một số người có lẽ là họ hàng, tất cả đều chằm chằm vào cánh cửa phòng phẫu thuật.
Đèn đã tắt.
Tim tôi như thắt lại.
Đúng lúc này cửa mở, một chiếc giường đẩy ra ngoài, trên giường nằm một người, phủ kín bằng tấm chăn trắng.
Chân tôi mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống, loạng choạng lao đến, ôm lấy Tô Mạt mà khóc nức nở.
“Mạt Nhi! Tôi thật vô dụng! Thật vô dụng!”
Những người xung quanh đều bị dọa sợ, không ai dám vào tôi.
“Tiểu Mai, Tiểu Mạt không sao đâu, vừa phẫu thuật xong, sợ ấy bị gió nên…”
Tiểu Trần chen qua đám đông, đỡ tôi sang một bên.
Nghe Tiểu Mạt không sao, tôi thở phào một hơi, chỉ cảm thấy chân lại mềm nhũn ra, Tiểu Trần đành dìu tôi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Mọi người đều chằm chằm vào tôi, tôi âm thầm lo lắng, lần này tôi khiến Tiểu Mạt mất mặt rồi.
Bạn thấy sao?