Tôi bị chồng bạo hành đến mức phải nhập viện, ca phẫu thuật cần người nhà ký tên, nhưng con gái lại yêu cầu tôi ký cam kết hòa giải trước, nó nói không thể sống thiếu bố. Vất vả lắm tôi mới gọi được cho con trai đang ở nước ngoài, nhưng tôi chỉ nhận được câu đang bận chuẩn bị cho ngày khai giảng rồi lập tức điện thoại bị cúp máy. Còn chồng tôi, hắn thì đang bận cùng tiểu tam chuyển hết tài sản mà tôi vất vả gây dựng. Đến lúc nguy kịch, tôi cuối cùng vẫn không đợi được một người thân nào. Bỗng dưng một sáng tỉnh lại, tôi trở về năm 1990, mọi chuyện đều còn kịp. Kiếp này, tôi sẽ viết lại số phận của mình.
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?