Trừng Trị Con Gái [...] – Chương 3

Toàn thân Lộ Tư Nhã đơ ra, tôi bằng ánh mắt khó hiểu.

Người mẹ mà trước nay luôn ghét nó bỗng nhiên quan tâm, cũng không biết trong lòng con bé có sinh ra một chút áy náy hay không.

Không quan trọng, tôi đã không quan tâm nữa.

Buổi chiều khi Lộ Tu Viễn đi đánh bài trở về, ta hiếm khi xuống bếp nấu cơm cho đứa con cưng của mình.

Tài nấu nướng này là do lúc trước có cùng Từ Liên dây dưa mà học .

Tay Từ Liên trắng nõn nà, ta không nỡ để ta nấu cơm nên đã tự học.

Tôi không biết Từ Liên đã khoe chuyện này với tôi bao nhiêu lần rồi nữa.

Tôi không vào bếp giúp mà trở về phòng lướt Douyin.

Lộ Tu Viễn nhờ tôi giúp, tôi : “Không phải muốn nấu cơm cho Tiểu Nhã sao? Tôi sẽ không giành công với đâu.”

Trước đây tôi thật ngu ngốc, tất cả mọi thứ đều là do tôi chuẩn bị, cuối cùng cũng là tôi thu dọn.

Lộ Tu Viễn lắc cái muỗng hai lần, mấp máy miệng là có thể cướp đi mọi công sức của tôi.

Nhiều chuyện như khiến cho Lộ Tư Nhã cảm thấy rằng ba so với mẹ thì tốt hơn hẳn.

Về mặt giáo dục và học tập, hầu như Lộ Tu Viễn chưa bao giờ nhúng tay vào.

Bởi vì ta biết rằng chuyện như sẽ phạm con mình.

Theo thời gian thì Lộ Tư Nhã cùng ngày càng trở nên ưu tú hơn, con bé cũng đối với tôi ngày càng chán ghét.

Lộ Tu Viễn không những không để cho con quan tâm đến tôi, mà còn muốn châm dầu vào lửa.

Không chỉ , ta còn coi là người tốt trong khi người giáo dục con là tôi, có vẻ trong mắt nó tôi ngày càng trở nên đáng ghét hơn.

Bây giờ tôi đã nhận ra mánh khóe của ta, đương nhiên sẽ không bị lừa như nữa.

Cũng nên cho Lộ Tư Nhã biết rằng cái bàn thức ăn mà trước kia ba nó đã vất vả ra, thật ra là có hơn phân nửa công lao của tôi.

Ba tiếng sau, bốn món mặn và một món canh cuối cùng cũng dọn lên.

Lộ Tư Nhã giận tôi nên không định gọi tôi.

Để kế hoạch diễn ra suôn sẻ, Lộ Tư Nhã đã miễn cưỡng gõ cửa mời tôi ra ăn cơm.

Một gia đình ba người ngồi xuống, con bé không chờ nữa liền cắn một miếng khoai tây ngâm giấm mà nó thích nhất, sắc mặt liền thay đổi nhẹ: “Sao lại khó ăn như ?”

Lộ Tu Viễn tự tin : “Còn không phải bởi vì mẹ con không cho con sao!”

Tôi ra vẻ áy náy: “Không phải mẹ không , chẳng phải ba con khăng khăng muốn khoe với con sao?”

Lộ Tư Nhã chợt nhận ra: “Trước đây khoai tây sợi đều là do mẹ à?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...