Trừng Trị Con Gái [...] – Chương 13

Có lẽ trước đây tôi quá ngu ngốc nên bây giờ Lục Tu Viễn mới không có một chút ý thức phòng bị nào.

Vì để cho tôi buông lỏng cảnh giác, thậm chí trong đơn ly hôn với tôi cũng ghi rất rõ.

Toàn bộ số tiền bán căn nhà sẽ đưa cho tôi để bù đắp nỗi vất vả mấy năm nay của tôi.

Ngoài ra, các khoản thanh toán khác cũng rất đầy đủ.

Nếu tôi không biết kế hoạch của họ từ trước, sợ rằng tôi đã cảm đến rơi nước mắt.

Nhưng bây giờ vào dòng chữ rằng cũng vì nghĩ cho tôi, tôi chỉ cảm thấy ghê tởm.

Thỏa thuận ly hôn không có chủ ý của Từ Liên và Lộ Tư Nhã, là tự một mình Lộ Tu Viễn định ra.

Nói cách khác, ta biết rõ những nỗ lực và bất bình của tôi trong những năm qua.

Nhưng ta một chút cũng không quan tâm tới, chỉ nóng lòng muốn thoát khỏi tôi.

Tôi cố gắng hít một hơi thật sâu, ép bản thân bình tĩnh lại và ký tên vào trang cuối cùng.

Lộ Tu Viễn vui vẻ ra mặt: “Nhân lúc sở tư pháp còn chưa tan , chúng ta mau đi thủ tục.”

Tôi nóng lòng muốn rời khỏi căn nhà này một cách danh chính ngôn thuận, không thể biểu hiện ra ngoài.

Đành phải chậm rãi : "Vậy thì chuyển tiền trước rồi mới tiến hành ly hôn?”

Lộ Tu Viễn sắc mặt không vui, như đang muốn gì đó.

Lộ Tư Nhã thay ta trả lời: "Đương nhiên rồi!”

Tối hôm đó, tôi kiếm cớ dọn dẹp nhà cũ để chuyển đến căn nhà cũ nát đó.

Lộ Tư Nhã giả vờ luyến tiếc, trong ánh mắt ấy lại tràn đầy sự hưng phấn.

Tôi nhét cho con bé năm ngàn nhân dân tệ: "Tiểu Nhã, khó lắm con mới có dịp về nước một chuyến, mà mẹ cũng không có thời gian ở bên con, chút tiền này con hãy cầm lấy đi.”

Lộ Tu Viễn thay đổi sắc mặt: "Cô lấy đâu ra nhiều tiền như ?”

Anh ta đã sớm nghĩ đến việc ly hôn với tôi, cho nên số tiền ta đưa chỉ đủ chi tiêu trong gia đình, không chịu cho thêm phần nào nữa.

Mà ba mẹ tôi thì lại trọng nam khinh nữ, không để lại cho tôi thứ gì ngoài một căn nhà nhỏ cũ nát kia.

Có thể lấy ra năm ngàn nhân dân tệ thật sự là khá vô lý.

Nhưng tôi chỉ muốn Lộ Tu Viễn chất vấn tôi, để Lộ Tư Nhã biết rằng dù là số tiền lớn hay nhỏ thì cái gì tôi cũng không có.

"Chi phí hàng ngày đưa cho tôi thực sự không đủ lắm, vì tôi đã giúp người ta powerpoint.”

“Nghĩ là chờ Tiểu Nhã tốt nghiệp, lúc đó con bé tìm việc cũng như nhà ở, tôi cũng có thể hỗ trợ một ít."

Nói tới đây, tôi giả vờ xấu hổ và mỉm .

"Đáng tiếc tôi vất vả như , mấy năm nay cũng chỉ tiết kiệm năm sáu ngàn, chỉ sợ không giúp nhiều cho Tiểu Nhã."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...