Trừng Trị Anh Trai [...] – Chương 2

Chương 2: Trừng Trị Anh Trai Nam Chính Bệnh Kiều

Hắn im lặng lâu, rồi hỏi không chắc:

“Muội nghiêm túc à?”

Trong đầu ta nhanh lướt qua mấy đoạn miêu tả mối quan hệ huynh muội trong truyện.

Tiếc là… chẳng có gì mập mờ.

Nhưng ta tuyệt đối không chịu thua!

Ta quay lưng, khẽ thì thầm:

“Tình không biết bắt đầu từ đâu, chỉ biết khi rơi vào rồi thì không thể thoát.”

“Đến lúc nhận ra thứ trái luân thường, thì quá muộn. Muội đã lún sâu, không thể rút ra nữa.”

Ta quay lại Phan Bạch Cảnh, nước mắt rơi đúng lúc, giọng bình tĩnh:

“Nếu nghe xong mà ca thấy ghê tởm, không thương ta nữa, thì ta sẽ đi chết.”

Phan Bạch Cảnh bực bội vò đầu.

Có lẽ vì ta quá tuyệt , lần này hắn không phủ nhận cảm ta.

Ta liếc hắn bằng ánh mắt vừa oán vừa thương, rồi âm thầm quay đi, để lại bóng lưng độc.

Nhanh lên! Tượng vàng Oscar!

Ai đó đưa tôi tượng vàng Oscar đi, cảm ơn!

Nếu cậu thấy bệnh kiều không tốt, hãy cải tạo, thay đổi cậu ta.*

Đánh không lại? Vậy thì nhập hội!

Hiệu quả rõ rệt.

Giờ, mỗi lần thấy ta, Phan Bạch Cảnh hết đau lưng, hết tật chân, đi còn nhanh hơn gió.

Ơ kìa? Chơi không lại rồi à?

Ta ngáp một cái, uể oải theo sau hắn.

Cuối cùng, Phan Bạch Cảnh không nhịn :

“Muội ngày nào cũng bám theo ta gì?”

Phụ huynh ý!

Trẻ con bỗng thích đi học là có bệnh gì?

Đáp án: Ở trường có người chúng thích.

Nửa năm trước, mỗi ngày Phan Bạch Cảnh đều ra khỏi nhà sớm, cố vòng thêm đường để Chu Hoài Thanh luyện kiếm.

Lén lút.

Thèm thuồng.

Ta chỉ quang minh chính đại hơn hắn chút, cũng đáng để hắn tức sao?

Ta dịu dàng đáp với giọng ấm ức:

“Muội chỉ muốn có thêm chút thời gian bên ca thôi, cũng không sao?”

Phan Bạch Cảnh nghiêm mặt:

“Không ! Muội là đại tiểu thư Phan gia, ngày ngày không gì, chỉ lang thang ngoài phố, người ta vào nghĩ sao?”

Ái chà, còn ra vẻ ca ca nữa kìa.

Ta dựa vào thực lực mà kẻ vô công rỗi nghề, cần gì huynh quản?

“Muội muốn gặp huynh, ở cạnh huynh cũng như huynh muốn Chu tỷ tỷ. Tại sao huynh tùy ý, còn muội thì không?”

“Muội…”

Ta không cho hắn phản bác, ánh mắt kiên định:

“Muội không chỉ muốn ngày nào cũng thấy huynh, mà còn muốn huynh muội, thậm chí… chỉ một mình muội thôi.”

Ta tiến một bước, giọng nhẹ nhàng, từng chữ gõ vào lòng hắn:

“Ca, huynh chưa từng có suy nghĩ như với Chu tỷ tỷ sao?”

[ – .]

“Ta…”

Trúng tim đen rồi nhé.

Lúng túng xấu hổ thế này, ngại c.h.ế.t đi chứ gì?

Cơ mà ta đâu có thương hoa tiếc ngọc!

Ta hơi cụp mắt, bảy phần đơn, sáu phần bất lực, ba phần non nớt ngây thơ:

“Đôi khi muội thật sự mong… tất cả những người bên cạnh huynh biến mất.

“Như , huynh nhất định sẽ chấp nhận tâm ý của muội.”

“Nực !”

Sắc mặt Phan Bạch Cảnh lúc trắng bệch, lúc xanh mét:

“Muội đúng là nghịch thiên đại nghịch bất đạo! Dù muội gì, ta cũng không bao giờ có thứ cảm vượt quá huynh muội, sớm bỏ ý nghĩ đó đi!”

Hắn tức đến độ đi sai đường, quay lại còn không quên cảnh cáo lạnh lùng:

“Nếu muội dám gì Chu nương, đừng trách ta trở mặt vô . Mau về nhà ngay!”

Huynh bảo về là muội về à? Muội còn cần sĩ diện mà!

Hôm nay lại con sâu lười lê đầu đường xó chợ!

Chu Hoài Thanh bị bắt cóc rồi.

Tuyên bố trước: Không phải ta !

Cốt truyện mới đến đoạn này.

Cha Chu Hoài Thanh là ngôn quan, chuyên tìm lỗi người khác để tố cáo, đàn hặc.

Đắc tội thiên hạ, nên con bị vạ lây chẳng lạ.

Theo nguyên tác, Chu Hoài Thanh bị liên lụy, chịu khổ cực, cuối cùng nảy sinh nghiệt duyên với tiểu thế tử Trương Dã, người cứu nàng khỏi bọn bắt cóc.

Phan Bạch Cảnh – đến muộn, trơ mắt người trong lòng ngã vào vòng tay kẻ khác – từ giây phút ấy, hắn hắc hóa hoàn toàn.

Những ý nghĩ vặn vẹo từng chỉ trong đầu, giờ hắn biến thành sự thật từng chút một.

Cụ thể là:

Hắn bắt đầu kế hoạch giam cầm và cưỡng chế .

Hehehe! Cuối cùng cũng đến cảnh ta mong chờ nhất khi đọc truyện!

Nhưng ta tự hỏi… sao lại là hùng cứu mỹ nhân?

Không thể là mỹ nhân cứu mỹ nhân sao?

Hôm nay, ta muốn chiếm vai diễn!

Bước 1: Dựng sân khấu.

Ta quậy một trận long trời lở đất, bắt gia đình năm tên đại hán vạm vỡ, rồi viện cớ đi dạo núi ngắm cảnh.

Theo kịch bản gốc, Chu Hoài Thanh bị giam trong nhà gỗ trên núi.

Ta mai phục, chờ diễn biến.

Phan Bạch Cảnh nghe cầu vô lý của ta không từ chối, có lẽ vì cuối cùng cũng thoát ta rồi.

Bước 2: Tiếp quản con tin.

Đám người bịt mặt vác Chu Hoài Thanh bất tỉnh vào phòng, vừa qua cửa thì sững sờ.

Ta cưỡi ngựa bạch, áo gấm lụa là, trang sức đắt tiền, nho nhã – đúng kiểu công tử thế gia.

Ta gằn giọng:

“Láo xược! Mau lui xuống, đừng bẩn mắt ta!”

Đám cướp nhau, chưa hiểu chuyện gì.

Ta có cho chúng nghĩ không?

Chẳng đợi phản ứng, ta móc xấp bạc ném đất:

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...