Đến đúng lúc không bằng đến khéo.
Vừa mới xuyên qua, ta liền thấy Phan Bạch Cảnh đang cưỡi trên tường, trong tay ôm hai miếng bánh hoa quế.
Hắn vẫy tay gọi ta như gọi chó, lại còn thấp giọng đe dọa:
“Không méc nương đấy!”
Ta biết, hắn định đi tìm Chu Hoài Thanh.
Lúc này, nàng đang cùng Tiểu tướng quân họ Lý luyện kiếm.
Đợi hắn đến nơi, vừa khéo bắt gặp cảnh Chu Hoài Thanh đỡ Lý Kiều đứng dậy.
Chuyện vốn dĩ bình thường, trong mắt bệnh kiều…
Đó chính là: “Lý Kiều dùng tay trái chạm vào Hoài Thanh, ta phải c.h.ặ.t t.a.y hắn xuống.”
Về sau, hắn thật sự tìm cơ hội .
Rồi càng về sau, bệnh càng nặng, hắn thậm chí còn nghĩ:
“Ta phải g.i.ế.c hết những kẻ bên cạnh nàng, để nàng chỉ có thể ta, hận hay cũng chỉ liên quan đến mình ta.”
Ơ kìa, công bằng đi chứ?
Sao huynh không thử g.i.ế.c hết thân nhân bè của mình trước?
Ngay trước khi hắn kịp nhảy xuống tường, ta nhanh tay túm lấy ống quần hắn:
“Huynh có thể đừng Chu Hoài Thanh nữa không?”
Phan Bạch Cảnh liếc ta một cái, ném cho ta ánh mắt khinh bỉ: “Tại sao không thể ?”
“Còn phải hỏi sao…”
Nhìn thì , huynh ấy còn nghĩ nữa kìa! Không ! Người trong nhà phải tiêu hóa nội bộ chứ!
“Muội đi,” hắn lạnh, “tại sao ta không thể ? Dựa vào việc phụ thân cưng chiều, ngay cả muội cũng dám coi thường ta, nghĩ rằng ta không xứng đáng?”
Ta hắn chằm chằm, ánh mắt nóng rực:
“Bởi vì ta muốn huynh chỉ ta mà thôi!”
“……”
Hắn ngây người, miệng há ra mà không thốt nên lời.
“Thấy huynh ngày ngày chạy sang Chu phủ, huynh biết ta đau lòng đến mức nào không?”
Ta cố ép ra hai giọt nước mắt, giọng nghẹn ngào:
“Trước đây, người huynh thương nhất là ta. Vậy mà bây giờ, huynh lại muốn thích một người khác… Ta không chấp nhận , không thể chấp nhận một ngày nào đó, huynh thuộc về người khác.”
“Muội phát điên gì , chúng ta là huynh muội ruột đấy! Cái thích của muội căn bản không phải nam nữ…”
Phan Bạch Cảnh hoảng hốt nhét bánh hoa quế vào tay ta:
“Muội chẳng qua là thích cảm giác đối xử tốt thôi! Chuyện của ta với Chu nương khác hoàn toàn! Đợi muội lớn hơn sẽ hiểu!”
Hắn muốn chạy.
Nhưng quên mất, ta vẫn nắm chặt ống quần hắn.
“A——”
Một tiếng hét thảm thiết vang khắp sân.
Ống tay ta bỗng dưng dài thêm đoạn vải, còn hắn, không những không thoát khỏi tường mà còn ngã…
…gãy chân luôn rồi.
“Ca, huynh không sao chứ?”
“Muội đừng đến đây!”
“Ồ.”
Bánh hoa quế thật ngon.
…
Phan Bạch Cảnh chỉ gãy chân, Lý Kiều thì vẫn giữ tay trái!
[ – .]
Đáng tiếc, chẳng ai biết ta đã chuyện tốt ấy.
Thôi, học Lôi Phong* việc tốt không cần ai hay biết.
Tôi lặng lẽ ghi vào nhật ký.
Chu Hoài Thanh nghe tin Phan Bạch Cảnh gãy chân, đặc biệt đến thăm.
“Phan Bạch Cảnh, ca không sao chứ?”
Chưa đợi ca ta lên tiếng, nàng đã bật :
“Ca không sao thật chứ! Leo tường thế mà té gãy chân, sư phụ chê ca mất mặt, dặn ra đường ngàn lần đừng ca là đồ đệ người!”
Phan Bạch Cảnh tức giận trừng mắt thủ phạm-
Không ai khác, chính là ta đây.
“Còn đứng chắn cửa gì, biến đi.”
Ta ấm ức vặn vặn góc khăn tay:
“Nương bảo muội chăm ca. Ca, muội không chê ca mất mặt đâu, lần sau ra ngoài nhớ dẫn muội theo nhé.”
Mặt Phan Bạch Cảnh sa sầm:
“Muội có tư cách gì mà chê ta? Ta bị ngã cũng do muội bậy!”
“Phan Bạch Cảnh, không hung dữ với muội muội.” Chu Hoài Thanh thuận miệng hỏi, “Muội ấy đã gì ?”
Thế mà sắc mặt Phan Bạch Cảnh đỏ dần từng chút:
“Không có gì, trẻ con linh tinh thôi, là do ta học kém.”
Ta sửng sốt.
Lúc Phan Bạch Cảnh mới sinh ra, nhà Phan gặp biến cố, hắn phải ở quê đến bảy tuổi mới đón về.
Một tên nhà quê không biết chữ, không thuộc thơ, lên thư viện bị chê khinh thường.
Nhưng hắn tự tôn cực cao, chưa từng chịu thua ai.
Không ngờ bây giờ lại cúi đầu.
Ta nhịn không , an ủi:
“Ca, không sao đâu, leo tường cao như đã rất giỏi rồi.”
Chu Hoài Thanh sảng khoái.
Phan Bạch Cảnh xấu hổ siết chặt nắm .
Hắn không định đánh ta chứ?
Tiễn Chu Hoài Thanh xong, ta lén trở về phòng Phan Bạch Cảnh.
“Ca có đang âm thầm vui không?”
“Hả?”
“Chu tỷ tỷ đến thăm ca, ca vui đúng không?”
Phan Bạch Cảnh cố kìm nén nụ , rồi hơi mất mát :
“Nàng ấy trọng nghĩa khí, với ai cũng tốt như thế.”
Xem ra thật sự không biết đủ!
Ta cũng thấy Chu Hoài Thanh tốt, nên càng không thể để huynh người ta.
Ta thở dài:
“Muội thật sự ngưỡng mộ ca, có thể quang minh chính đại theo đuổi Chu tỷ tỷ. Tại sao chỉ có cảm muội là không thể để lộ ra ánh sáng?”
Phan Bạch Cảnh ngơ ngác ta.
Ta tiếp tục châm thêm:
“Chỉ nghĩ đến chuyện này, muội mất ngủ. Tại sao muội phải bị dày vò còn ca lại ung dung thích người khác?”
Ngôn ngữ mẹ đẻ của Phan Bạch Cảnh là—cạn lời.
Bạn thấy sao?