Tôi cầm lấy tờ báo.
“Người thắng giải độc đắc 500 triệu: Nghiêm Hồi.”
Tôi nhếch mép, hài lòng với tay nghề của nhiếp ảnh gia.
Mẹ Lữ giật lấy tờ báo.
“Tiểu Nghiêm...con, con trúng 500 triệu sao?”
Lữ Mạn Mạn không thể tin nổi: “Nghiêm Hồi, không thể nào, chuyện này không thể nào?”
“Ở bên nhau ba năm, chưa từng mua cho tôi một chiếc túi hàng hiệu nào đắt tiền, sao có thể là người trúng 500 triệu , đây chắc chắn là tin giả, là tin giả.”
“Nghiêm Hồi, tức tôi nên cố mua tin để dọa tôi đúng không?”
Vừa lúc đó, một cảnh sát bước tới.
Những người bên cạnh cung kính gọi ta: “Cục trưởng Lưu.”
Anh ta mỉm với tôi, đưa tay ra.
“Ngài Nghiêm, rất vinh hạnh gặp ngài ở đây, ngài đã mua bảy chiếc Ferrari, nếu có bất kỳ vấn đề nào về sau có thể liên hệ với vợ tôi.”
Lúc này tôi mới nhớ ra, ta có lẽ là chồng của nữ nhân viên bán xe cho tôi.
Mẹ Lữ lảo đảo.
“Bảy chiếc Ferrari?”
Cục trưởng Lưu ngạc nhiên: “Ngài Nghiêm mua bảy chiếc Ferrari mà không có chỗ đậu, nên đã mua thêm bảy căn biệt thự cao cấp nhất tại Hoàng Gia Nhất Hiệu. Nhưng với tài sản của ngài Nghiêm, việc mua bảy chiếc Ferrari vẫn còn khá là khiêm tốn.”
Gương mặt Lữ Mạn Mạn tái mét, không cam lòng mà quỳ sụp xuống.
“Nghiêm Hồi, lừa em thật quá đáng, tại sao không sớm?”
Tôi lạnh lùng họ rồi với cảnh sát: “Biên bản tôi đã xong, tôi không muốn bị đám gián này phiền nữa. Nếu còn phiền tôi, tôi sẽ báo cảnh sát.”
Cảnh sát vội đáp: “Được, .”
Rồi quay ra giáo huấn mọi người với vẻ mặt nghiêm nghị.
Sau đó, tôi bước ra khỏi sở cảnh sát.
13
Kể từ khi nhà họ Lữ biết biết tin tôi trúng số, ngày nào họ cũng hối hận đến mức xanh ruột.
Lữ Trạch Khải là người đầu tiên liên hệ với tôi.
[Anh rể, cuối tháng rồi, đã đến lúc đưa số tiền đã hứa cho em rồi phải không?]
Tôi nhếch môi lạnh.
[Được.]
Lữ Trạch Khải ở bên kia vội vàng cảm ơn rối rít.
Tôi gõ thêm một dòng tin nhắn: [Suýt nữa thì quên, bây giờ tôi không phải là rể của cậu nữa, cậu chỉ có thể tìm rể khác thôi.]
Lữ Trạch Khải liên tục gọi điện khủng bố tôi, tôi chặn luôn.
Nghe , vì không thể trả khoản vay, cậu ta đã phải thế chấp xe.
Nhưng như thế vẫn không đủ, cậu ta không trả nợ nổi đã bị phía bên cửa hàng kiện ra tòa.
Vì số tiền lớn, Lữ Trạch Khải bị giam nửa tháng.
Bố mẹ Lữ vì chuyện con bị hủy hôn mà trở thành trò cho mọi người, đến mức không dám ra khỏi nhà.
Tôi cứ tưởng mọi chuyện đã kết thúc ở đây.
Mà đâu ngờ cả nhà họ vẫn mặt dày tìm đến tận cửa nhà tôi.
Lữ Mạn Mạn trông tiều tụy đi nhiều, ấy “phịch” một tiếng, quỳ xuống đất.
“Nghiêm Hồi, chỉ cần chịu quay lại với em, bảo em gì cũng . Anh đừng bỏ em.”
“Em nhất định sẽ một người vợ tốt. Hãy cho em một cơ hội, em xin lỗi vì những lời em đã trước đây.”
Nói xong, như sợ tôi chưa nguôi giận, ấy dập đầu xuống đất “bộp bộp bộp”, đến nỗi trán rướm máu.
Tôi lơ ấy, ngược lại chỉ bố mẹ Lữ và Lữ Trạch Khải với vẻ tiếc nuối.
“Khi biết mình trúng 500 triệu, người đầu tiên tôi nghĩ đến là dì và em trai. Tôi đã định cho mỗi người 5 triệu, thậm chí còn mua bảy căn biệt thự và bảy chiếc Ferrari để tặng cho cậu đó người em trai.”
Tôi thở dài: “Nhưng tiếc là mọi chuyện thành ra thế này. Có lẽ chúng ta không có duyên, không thể thành một gia đình.”
“Nói gì lúc này cũng vô ích.”
Tôi đóng cửa lại với vẻ mặt đau khổ.
“Đồ vô dụng, 5 triệu của tao cứ thế mà bay mất, tao giữ mày lại gì?”
Bố Lữ đánh ấy thê thảm. Mẹ Lữ muốn can, cũng bị ông ấy một cái khiến mắt bầm tím.
Lữ Trạch Khải cũng giận dữ: “Đều tại chị mà tôi phải ngồi tù, giờ cũng đòi chia tay, chị còn xứng chị tôi à?”
Bố và em trai Lữ xông vào đánh ấy ngay trước cửa nhà tôi, Trạch Khải túm tóc lôi ấy đi mấy mét.
Cô ấy đau đớn gào khóc.
Tôi cũng không bận tâm, gọi bảo vệ đuổi họ đi.
Sau này nghe , cứ mỗi khi bố và em trai Lữ tức giận, họ lại tay chân với ấy.
Mẹ Lữ muốn giúp đỡ, cũng bị liên lụy.
Nhà họ Lữ ba ngày lại vang lên tiếng khóc than.
Tôi lắc đầu, không còn liên quan đến tôi nữa, và lại đặt vé bay đến Tam Á.
Ánh nắng, bãi biển và những người đẹp, tôi đến đây.
Ban đêm, khi tôi ở khách sạn, có người nhét tờ rơi nhỏ vào phòng tôi.
Tôi định vứt vào thùng rác, lại phát hiện số WeChat trên đó rất quen, chẳng phải là của Lữ Mạn Mạn sao?
Chẳng mấy chốc, tôi thấy một người phụ nữ đi guốc cao, nhấp nháy bước vào phòng bên cạnh.
Khoảnh khắc đóng cửa, tôi rõ mặt người phụ nữ ấy, đó chính là Lữ Mạn Mạn
Nhưng ấy đã mất đi vẻ ngây thơ trong sáng như trước, thay vào đó là sự lẳng lơ.
Cảm thấy xui xẻo, tôi trả phòng ngay trong đêm.
Nhưng vì từng quen biết, tôi ra khỏi khách sạn liền báo cảnh sát.
Lữ Mạn Mạn bị bắt ngay tại chỗ, còn lên đầu báo ngay ngày hôm sau.
Càng ngạc nhiên hơn khi Lữ Mạn Mạn dấn thân vào con đường này là do Thẩm Sơ giới thiệu.
Thế là cả hai cùng nhau nắm tay vào song sắt.
Tôi đổi số điện thoại, bán căn nhà cũ, chuyển vào sống tại Hoàng Gia Nhất Hiệu.
Nghĩ đến việc không còn ai phiền và có hàng trăm triệu trong tài khoản để tiêu, tôi cảm thấy vô cùng hài lòng.
Bạn thấy sao?