Chỉ thấy đang lẩm bẩm: “Trúng một con rồi, lại trúng thêm một con nữa…”
Cứ mỗi câu , sắc mặt Út lại xấu đi một phần.
“Chết tiệt! Chỉ thiếu một số! Sao số phận tôi lại xui xẻo thế, ông trời sao không để tôi trúng một lần nhỉ?”
Tiếng gầm của Ba vang khắp cả phòng tiệc.
Nhìn thấy cảnh đó, Út nhạt, sau đó quanh rồi hỏi: “Thế nào? Có ai trúng không?”
Tôi lẩm bẩm than thở: “Không có, giải thưởng hàng chục triệu này đúng là không có duyên với mình rồi! Giấc mộng trúng số hàng triệu của mình cuối cùng cũng chỉ là giấc mơ hão huyền!”
Giọng điệu lém lỉnh của tôi khiến Út bật , “Tiểu Tiểu à, bỏ đi, dù sao chúng ta cũng không phải nhân vật chính, không có cái gọi là hào quang nhân vật chính đâu.”
Những người có mặt đều không ai trúng, mọi người thi nhau than phiền, cợt, không khí bỗng trở nên hòa hợp hơn.
Cô Út và Ba lại ngồi trò chuyện vui vẻ, chẳng còn sự căng thẳng lúc trước.
Bất ngờ, Út đứng dậy, cầm ly rượu hướng về Ba, : “Cậu ba à, chuyện vừa rồi thật xin lỗi, là chị trách lầm cậu, chị xin lỗi, mong cậu rộng lượng bỏ qua cho chị!”
Nói xong, Út uống cạn ly rượu.
Hành phóng khoáng của khiến Ba thêm thiện cảm, cũng đứng dậy, “Vừa rồi tôi cũng có chỗ không đúng, tôi chuyện hơi nặng lời, chị đừng trách tôi.”
Vừa , cũng uống cạn ly rượu.
Sau đó, mọi người bắt đầu mượn rượu để tán gẫu về cuộc đời.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đến lúc mọi người phải chia tay.
“Re re re!” Điện thoại của Ba đột ngột vang lên, “A lô!” rồi bước ra ngoài nghe máy.
Chú Ba trở về phòng tiệc với gương mặt u ám, lặng lẽ tất cả mọi người rất lâu.
Cuối cùng, hạ giọng, ngữ khí âm trầm: “Tôi hỏi lại lần nữa, thật sự không ai trúng số à?”
Mọi người trong phòng đều lắc đầu.
“Thế thì tại sao vừa có người gọi điện cho tôi báo rằng tờ vé số tôi mua trước đó đã trúng giải nhất?!” Chú Ba lớn tiếng chất vấn cả phòng.
7.
“Lưu Xuân Hòa, tôi thấy cậu muốn trúng số đến phát điên rồi đấy! Vừa nãy không phải đã hỏi qua rồi sao, đâu có ai trúng đâu? Hay cậu bị lừa bởi mấy trò lừa đảo qua điện thoại rồi?” Cô Út nghi ngờ Ba.
“Nếu là số điện thoại từ tỉnh khác gọi đến, có lẽ là trò lừa đảo, người gọi cho tôi là chủ cửa hàng vé số tôi hay mua!” Chú Ba Út bằng ánh mắt hăm dọa, “Chị đi, ông ta có lý do gì để lừa tôi? Ông ta lấy gì để lừa tôi? Hả?”
Cô Út dường như chợt nghĩ ra điều gì, ánh mắt đảo một vòng, dò hỏi: “Vậy, ý cậu là sao?”
“Còn có thể là ý gì! Trong số chúng ta có kẻ chuột bọ!”
Chú Ba đột nhiên lên, “Không ngờ đấy, Lưu Xuân Hòa tôi có ngày gặp vận may thế này, đúng là ông trời có mắt!”
Chú lẩm bẩm như điên dại, “Đúng, không thể để con cá to chạy thoát.”
Chú Ba nhanh chóng xoay người, rầm một tiếng đóng sập cửa, chắn ngay lối ra.
“Tôi phải xem xem ai mới là con cá to đây?”
“Là ? ? cháu? Hay là chị?” Chú vừa vừa chỉ tay từng người một từ bên trái sang bên phải, cuối cùng dừng lại trước Út.
Cô Út không thể tin , chằm chằm vào ngón tay của Ba, “Lưu Xuân Hòa, cậu lại nghi ngờ tôi sao, bà đây có phải loại người đó không hả?”
“Loại nào? Loại người thấy tiền là sáng mắt chứ sao! Tôi còn không biết rõ chị Lưu Xuân Yến chắc?
Hồi bố mới mất chưa mấy ngày, xác vẫn chưa chôn cất xong, chị đã lớn tiếng đòi chia tài sản. Nhìn thấy thi thể bố còn nằm đấy mà vẫn mở miệng đòi phần! Chị đúng là con hiếu thuận quá nhỉ!”
Cô Út nghe liền nổi giận, quát lớn: “Lưu Xuân Hòa, hồi đó cậu không tranh tài sản chắc? Nếu không phải vì cậu cứ cãi cọ với tôi, lễ tang của bố cũng không bị kéo dài như ! Cậu – kẻ lợi nhiều nhất – giờ lấy tư cách gì để bàn luận chuyện này với tôi!”
“Tôi có gì mà không thể bàn luận, tôi đâu có chuyện gì xấu xa, nếu không phải chị tham lam muốn giành phần không thuộc về mình, lễ tang của bố đã đâu kéo dài đến thế?”
Cô Út mỉa mai gật đầu, “Phải rồi, phải rồi! Chỉ có cậu là không tham, bố còn sống đã bị cậu chiếm đến tám phần tài sản, cậu đương nhiên không tham rồi!”
Chú Ba ngang ngược quát: “Vậy thì sao? Ai bảo bố thương tôi nhất chứ? Còn chị, chỉ là con gả đi rồi, nước đổ đi thôi! Để chị có phần mười phần trăm đã là nể mặt lắm rồi!”
Bạn thấy sao?