1.
Dòng chữ lơ lửng giữa không trung vẫn đang điên cuồng trôi qua,
từng câu từng chữ như kim nhọn tẩm độc,
châm thẳng vào thái dương khiến đầu tôi giật giật từng cơn.
Nhưng tôi biết rõ—chúng đều là sự thật.
Chuyện tôi âm thầm chơi chứng khoán, ngay cả bố mẹ ruột cũng không hay biết.
Chứ đừng tới Chu Thì An—cái người chỉ mới gọi là “ trai”.
Nhưng giờ đây, thế không còn như trước nữa.
Tôi ngước mắt hai người trước mặt—Chu Thì An và Diệp Khả Khả.
Nụ của họ như thể vẽ bằng mực tàu, đẹp mà giả tạo, khiến tôi chỉ muốn quay mặt đi.
Diệp Khả Khả mân mê vạt váy, giọng ngọt lịm như mật ong để lâu ngày lên men:
“Thẩm Khê, vé số của cậu đâu rồi?”
Ánh mắt ta liên tục liếc xuống chiếc túi tôi đang nắm chặt,
cảm giác như chỉ chờ tôi buông tay là sẽ nhào đến giật lấy ngay.
Mấy dòng chữ kia vẫn đang tua lại “mối thanh mai trúc mã” của hai người họ,
từng lời từng chữ đều mang theo sự khinh thường tôi trắng trợn.
Nhưng theo những gì tôi thấy, kiếp trước,
viện phí cho mẹ Chu Thì An—là tôi bỏ ra.
Anh ta bệnh, tôi lo. Anh ta túng quẫn, tôi giúp.
Còn giờ thì sao?
Xin lỗi, tôi không vui nữa rồi.
Tôi liếc bụng Diệp Khả Khả vẫn còn phẳng lì,
nhướng nhẹ mày, cố ý giả ngốc:
“Vé số? Cậu là tờ này à? Tôi lấy , sao phải đưa hai người?”
Nói dứt câu, tôi từ tốn rút tờ vé số từ trong túi áo, lắc nhẹ trước mặt họ.
Nét trên mặt Chu Thì An khựng lại,
trong mắt thoáng lên một tia ngạc nhiên không giấu .
Anh ta lập tức đổi giọng dịu dàng:
“Khê Khê, vé số là trò đỏ đen, cầm giúp em cho yên tâm nhé?”
Vừa xong, tay đã vươn ra toan giật lấy.
Diệp Khả Khả cũng ngay lập tức phụ họa:
“Cũng chẳng ích gì đâu. Dù có trúng thưởng…”
“Anh Thì An à, mẹ vẫn đang nằm viện chờ tiền mổ đó. Số tiền thưởng lần này đúng là kịp lúc để chi trả viện phí.”
“Cậu yên tâm, bọn tớ không tham tiền của cậu đâu.”
Tôi hai người bọn họ ăn ý diễn tròn vai, đột nhiên bật .
“Muốn lấy vé số của tôi, mà còn không tham tiền của tôi?”
Chu Thì An còn định mở miệng tiếp lời.
Tôi không cho cơ hội.
Ngay trước mặt họ, tôi giơ tay—xé toạc tờ vé số thành từng mảnh nhỏ.
Không do dự, không chớp mắt.
2.
Chu Thì An và Diệp Khả Khả hoàn toàn chết sững,
hai mắt trừng lớn như muốn nứt toác.
Cả dòng chữ lơ lửng trên không trung cũng ngỡ ngàng không kém:
【Cô ta điên rồi sao?! Đó là 50 triệu tệ đấy! Mẹ nam chính còn đang chờ tiền phẫu thuật mà!】
【Chắc chắn Thẩm Khê ghen rồi, thấy nam nữ chính đi cùng nhau nên nổi điên chứ gì. Nhưng rõ ràng ta mới là người chen vào giữa họ mà, có tư cách gì lên mặt?!】
【Thật tội cho nam nữ chính, bị dính phải một đứa điên thế này.】
Tôi khẽ nhếch môi.
Buồn thật sự.
Tận hưởng hết mấy cái lợi của kiểu quan hệ mập mờ “trên mức bè”,
xong rồi quay lại đổ hết sai lầm lên đầu tôi?
Các người có tư cách gì?
Huống hồ, trước kia chính Chu Thì An là người theo đuổi tôi suốt hai năm.
Nếu trong hai năm đó Diệp Khả Khả chịu gì cho ra hồn,
thì đến lượt tôi xen vào chắc?
Nhưng giờ—Diệp Khả Khả chỉ còn biết thét lên thất thanh:
“Cậu điên rồi sao! Cậu có biết tờ vé đó trị giá bao nhiêu không?!”
Chu Thì An cũng nổi trận lôi đình,
lao tới túm cổ áo tôi, rít qua kẽ răng:
“Thẩm Khê! Cô muốn chết à?! Đó là tiền cứu mạng mẹ tôi!”
Tôi hai người họ phát điên vì tức giận, lòng khoan khoái vô cùng.
Không chút khách sáo, tôi giơ chân đạp thẳng vào điểm yếu của ta.
“Tôi mua vé số bằng tiền của tôi, xử lý thế nào là quyền của tôi.
Bao giờ nó trở thành tiền cứu mạng mẹ ?”
Tôi nghiêng đầu, giọng mỉa mai đến tận cùng:
“Mẹ của , thì tự đi mà báo hiếu.”
Gương mặt Chu Thì An co rúm lại vì đau, chưa kịp kêu rên thì ta đã lập tức cúi người nhặt những mảnh vụn dưới đất, cố gắng ghép lại tờ vé số.
Tôi không chút do dự—lấy bình nước trong túi ra, dốc thẳng xuống.
Mấy mảnh giấy mỏng lập tức dính bết vào nền gạch, ướt sũng nhão nhoét, vừa móc tay vào đã vỡ nát thành bột giấy.
Chu Thì An tức đến phát điên, gào rú như thể bị ma nhập, đạp chân loạn xạ xuống đất để xả giận.
“Thẩm Khê, quá đáng lắm rồi!”
“Chúng ta chia tay!”
Tôi bật thành tiếng, không chút do dự mà gật đầu đồng ý:
“Tốt thôi, tôi đang mong đây.”
Trên mặt Diệp Khả Khả thoáng hiện một tia đắc ý, ta nhanh chóng khoác tay Chu Thì An, như thể đang tuyên bố chủ quyền.
“Thôi Thì An, không có vé số thì mình cũng vẫn có cách kiếm tiền mà. Dù gì thì hai ta cũng là…”
Cô ta khựng lại, liếc tôi một cái đầy cảnh giác, rồi vội kéo Chu Thì An rời khỏi quán.
Chỉ đến khi họ đi xa rồi, tôi mới chậm rãi lấy điện thoại từ túi bên còn lại ra, nhấn nút kết thúc đoạn ghi hình.
Sau đó, từ một ngăn ẩn trong túi xách, tôi rút ra một tờ vé số mới tinh, phẳng phiu.
Tờ khi nãy tôi xé—chẳng qua chỉ là vé số kỳ trước, đã hết hạn.
Trọng sinh thì sao?
Muốn đấu với tôi—các người còn non lắm.
3.
Tôi cẩn thận cất kỹ tờ vé số, trong đầu đã bắt đầu tính bước tiếp theo nên gì.
Dòng chữ lơ lửng vẫn đang cuộn tròn, toàn là những lời chửi bới nhắm vào tôi.
Tôi chẳng buồn để tâm.
Một lũ đạo đức lỏng lẻo mà cũng bày đặt chỉ trích người khác?
Tôi trúng 50 triệu là do tôi tự mua – tự đánh – tự trúng.
Lẽ nào tôi phải dâng không cho hai kẻ phản bội kia?
Tôi xoay người định về nhà trước, tạm thời chưa vội đi nhận thưởng.
Tránh để Chu Thì An và Diệp Khả Khả sinh nghi.
Nhưng vừa bước tới cổng khu chung cư, tôi đã thấy mẹ Chu Thì An đứng đó—gương mặt tái nhợt, dáng vẻ như sắp ngất đến nơi.
Tôi lập tức hiểu ra.
Rõ ràng là Chu Thì An phái bà ta tới.
Ngoài ta ra, không ai biết tôi sống ở đây.
May mà tôi chưa đi lĩnh thưởng.
Chu Thì An vẫn còn nghi ngờ, nên giở chiêu bài “đạo đức”—mượn tay mẹ mình đến áp lực với tôi.
Tôi nhanh chóng lấy điện thoại ra, chỉnh góc máy rồi bắt đầu ghi hình.
Vừa thấy tôi, mắt bà ta sáng rực lên như thấy vị cứu tinh, lập tức lao đến chỗ tôi.
Bà ta vừa khóc vừa gọi lớn, giọng khàn khàn như thể đã gào suốt cả đêm:
“Thẩm Khê à, con dâu ngoan của bác, cuối cùng con cũng về rồi!”
Bà ấy lao tới định ôm tôi, tôi nghiêng người tránh.
Dòng chữ lơ lửng trong không trung vẫn cuồn cuộn hiện lên:
【Bác đích thân đến rồi mà nữ phụ còn giữ mặt lạnh như tiền!】
【Nam chính ra chiêu này quá cao tay, nữ phụ dù mặt dày đến mấy cũng không thể thấy chết mà không cứu đâu. Để xem ta phản ứng thế nào!】
Tôi chẳng thèm phản ứng, chỉ lùi lại thêm vài bước, giữ khoảng cách rõ ràng.
“Bác nhầm rồi. Con không phải con dâu bác. Con và Chu Thì An mới vừa chia tay xong.”
Nghe , sắc mặt bà lập tức thay đổi. Vẻ vui mừng lúc nãy biến mất, chỉ còn nước mắt lã chã rơi.
“Chia tay? Sao lại chia tay chứ? Có phải vì nó nhờ con đưa vé số không? Khê à, con tha cho nó đi mà. Nó cũng chỉ vì quá lo cho bệnh của bác thôi. Con bác xem, bệnh nặng thế này, không chữa sớm thì…”
Tôi không kiên nhẫn nổi nữa, cắt lời bà.
“Không liên quan gì đến vé số đâu bác. Con với ta vốn đã không hợp. Mà thật, chia tay cũng là do ta đề nghị trước.”
Gương mặt bà mẹ ấy thoáng cứng lại, ánh mắt lập tức thay đổi, trở nên sắc bén như dao.
“Không hợp thì thôi à? Thế mấy năm nay nó chi tiền cho con thì sao? Nó đã vì con mà bỏ ra bao nhiêu, giờ bảo chia là chia hả?”
“Thằng Thì An nhà bác tính hiền lành, không thích so đo, chứ bác thì không dễ bỏ qua như đâu. Hoặc con đưa vé số ra đây, hoặc trả lại hết tiền nó từng chi cho con!”
“Còn cái loại của như con, đi ra ngoài cũng phải uống lon Coca ba tệ cho bằng . Mấy chuyện đó bác đều nhớ rõ cả đấy!”
Tôi cuốn sổ ghi chép mà mẹ Chu móc ra, sững sờ không thốt nên lời.
Đặc biệt là mấy khoản chi hoàn toàn bịa đặt trong đó, khiến cơn giận trong tôi bốc lên ầm ầm.
Nhưng may là… tôi đã sớm chuẩn bị.
Tôi lấy điện thoại ra, đổi sang màn hình ghi .
“Bác muốn tính toán với con đúng không? Được thôi, ta tính cho rõ.”
Tôi mở ứng dụng ghi , bắt đầu đọc rành rọt từng dòng một:
“Sinh nhật con, ta tặng con một tấm thiệp chúc mừng và một quả cầu pha lê giá hai mươi tệ.”
“Tết ba năm trước, ta đưa con một phong bao lì xì. Nhưng bên trong trống rỗng.”
“Còn chuyện hai đứa thay phiên nhau mời ăn. Anh ta chọn chỗ bình dân, mỗi lần hết tầm ba chục. Đến lượt con mời thì toàn nhà hàng, bữa nào cũng hơn hai trăm.”
Tôi dừng lại một chút, rồi nhếch môi lạnh.
“Còn về phần con chi cho Chu Thì An…”
Tôi kéo sang một mục ghi khác, giọng vẫn đều đều.
“Năm ngoái sinh nhật ta, con tặng bàn phím chơi game, giá một triệu hai.”
“Mùa đông năm trước, con mua cho ta chiếc áo khoác lông vũ hai triệu rưỡi.”
“Chưa kể điện thoại, máy tính, đồng hồ ta dùng đều là do con mua.”
“Còn nữa, năm kia ta vay con năm mươi triệu, là để đưa bác đi khám bệnh…”
Tôi cứ thế đọc từng khoản từng khoản, giọng thản nhiên, còn nét mặt bà mẹ kia thì tái đi từng chút một.
Cuối cùng bà ta gào lên, giọng đã lạc cả đi:
“Mày… mày bậy cái gì thế hả! Rõ ràng là Thì An nó bỏ tiền ra mua cho mày!”
Bạn thấy sao?