“Con trai họ còn ngoại , đưa cả nhân về nhà qua đêm.”
“Giờ thì sao? Con giáp thứ mười bảy kia mang thai rồi, nghe tin hắn bị ung thư liền thai rồi bỏ chạy!”
“Các người tôi ác độc, là tôi xui xẻo gặp đúng nhà các người. May mà tôi tỉnh lại sớm, không thì chắc bị hút cạn cả máu!”
“Chẳng phải nhà các người còn một căn nhà nữa sao? Muốn cứu con thì bán đi chứ! Có điều, tiếc tiền thì chịu thôi!”
Xung quanh nghe xong thì nhao nhao:
“Phì! Mụ già mặt dày còn đổ ngược, , cháu đúng lắm!”
“Đúng đấy, nếu tôi có con , cũng không để nó dính vào cái loại người này.”
“Thể loại như hắn mà bệnh cũng đáng, chỉ biết người khác.”
Cuối cùng, tôi rời khỏi bệnh viện trong sự cảm thông và ủng hộ của đám đông.
Mà nhờ màn khóc lóc náo loạn của mẹ Tống Tử Nghĩa,Cả bệnh viện đều biết rõ bộ mặt thật của Tống Tử Nghĩa.
Có một bệnh nhân không vừa mắt,Lúc Tống Tử Nghĩa đi vệ sinh thì lấy cả thùng giấy rác trong nhà vệ sinh úp thẳng lên đầu ta,Rồi khóa cửa nhốt luôn trong đó, không cho ra ngoài.
Ba mẹ Tống Tử Nghĩa phải hỏi han khắp nơi mới cứu ta ra khỏi nhà vệ sinh.
Ai nấy khi thấy cảnh đó đều tỏ thái độ khinh bỉ, kiểu “đáng đời”.
Đoạn clip còn bị tung lên mạng,Phần lớn bình luận đều mắng chửi “tra nam”,Bảo bệnh là đúng, hết lòng ủng hộ kia.
Thậm chí còn có người : “Ông trời không nổi nữa nên mới ra tay.”
Thời gian đó, Tống Tử Nghĩa không chịu nổi áp lực dư luận, bệnh càng lúc càng nặng.
Vì nợ nần chồng chất, nhà cửa cũng bị họ hàng chiếm,Cả gia đình ba người phải sống dưới gầm cầu.
Ba mẹ ta vì vụ nhà chưa xây xong mà đến H Đại đòi tiền,Không những không lấy đồng nào, còn bị bảo vệ lôi ra ngoài, bị thương phần lưng.
Không có tiền chữa trị kịp thời, nằm một thời gian thì bị liệt.
Tống Tử Nghĩa vì không chịu nổi nỗi đau của ung thư,
Uống cả lọ thuốc ngủ, kết thúc cuộc đời ngắn ngủi của mình.
Ba mẹ ta cuối cùng cũng chết đói trong cảnh nghèo khổ.
Còn tôi và Trần Hạo vì dự án chung nên ngày càng tiếp nhiều hơn,
Tình cảm cũng vì thế mà ngày càng sâu đậm.
Chuyện gặp mặt phụ huynh cũng diễn ra một cách rất cờ.
Hôm đó tôi đi mua sắm, vừa thay đồ trong phòng thử đồ bước ra,
Thì thấy Trần Hạo đang chuyện với một người phụ nữ rất có khí chất.
“Mẹ à, đây là con – Diêm Nặc Nặc, cũng là con giáo Diêm.”
“Cháu, chào bác ạ… Cháu là Nặc Nặc…” – tôi cuống đến mức rơi cả áo, lắp bắp.
“Nặc Nặc à, chào cháu nhé, đừng căng thẳng, bác không ăn thịt người đâu. Sau này rảnh nhớ đến nhà bác chơi nhé.”
Tôi chỉ biết gật đầu. Mẹ ấy bảo có việc rồi rời đi trước.
Khoảng thời gian đó, tôi cũng gặp gỡ hết bè và người thân của Trần Hạo.
Lúc đó tôi nghĩ, cần tìm hiểu kỹ hơn,Vừa mới thoát khỏi một tên đàn ông tồi, tôi không thể vội vã bước vào một mối quan hệ khác .
Nhưng đời không như kế hoạch.
Hôm ấy đưa tôi về nhà, ba tôi bị trượt chân té ở cầu thang.
Anh lập tức cùng tôi đưa ba vào viện, còn liên hệ giám đốc bệnh viện giúp ba tôi thủ tục phẫu thuật.
“Em bị dọa sợ rồi phải không? Anh đã nhờ bệnh viện sắp xếp xong xuôi rồi, đừng lo lắng, ba em sẽ ổn thôi.”
Anh nắm tay tôi thật chặt, tôi chỉ biết gật đầu, tim vẫn còn rối bời.
Tôi nhỏ: “Cảm ơn .”
Trong phòng bệnh, ba tôi ngờ ngợ.
Tôi mỉm : “Không nhận ra hả ba? Đây là Trần Hạo, học trò cũ của ba, cũng là trai mới của con.”
“À… Trần Hạo! Đúng là lớn lên khác thật, vất vả cho con rồi. Đợi ba xuất viện, để Nặc Nặc dẫn con về nhà ăn cơm nhé.”
Ba tôi gật đầu đầy hài lòng.
Trần Hạo nhẹ tôi, điềm tĩnh : “Vâng ạ, nhất định con sẽ tới.”
Vậy là hai bên gia đình cũng thuận theo tự nhiên mà gặp gỡ,Ai cũng hài lòng, bắt đầu bàn bạc chuyện cưới xin.
Ở bên Trần Hạo rồi tôi mới hiểu,Một người thật lòng sẽ không kìm mà đối xử tốt với .
Một người sẽ nguyện vì mà cho đi.
Một người sẽ chấp nhận cả những điểm chưa hoàn hảo của .
Một người sẽ thấy những điều đặc biệt mà người khác bỏ qua.
Một người sẽ tìm mọi cách để khiến vui, để thực hiện ước mơ của .
Một người sẽ không tiếc thời gian và công sức dành cho .
Một người sẽ mang đến cho sự dịu dàng và những điều tốt đẹp nhất.
Chúng ta nên học cách bản thân mình trước, rồi mới người khác.
Và quan trọng hơn hết, hãy rời xa những người không mình,Và ở gần những người thật lòng thương mình.
Bạn thấy sao?