Tôi ghé sát nhỏ với Tống Tử Nghĩa: “Tử Nghĩa, cứ đồng ý trước đi, đến lúc đó bảo là mua nhà trả góp, giao nhà hơi trễ một chút. Mình còn thiếu mấy chục vạn tiền đặt cọc đúng không, ba mẹ em bảo rồi, đến lúc đó sẽ cho em năm mươi vạn của hồi môn.”
Nghe , mặt Tống Tử Nghĩa sáng rỡ, giọng phấn khích: “Thật sao?”
“Tất nhiên rồi, em lừa gì chứ, em là con một mà.”
“Cưới xong, tiền đặt cọc cũng đủ rồi, mình có thể đứng tên cả hai vợ chồng. Như là tài sản chung luôn rồi còn gì.”
Tôi tỏ ra như ta đến mức không tính toán gì, lo nghĩ hết cho ta.
“Bác trai, bác , con hiểu hai bác thương Nặc Nặc. Con cũng ấy thật lòng, nhà cưới con nhất định sẽ chuẩn bị cho đàng hoàng.”
Mẹ Tống kéo áo con trai, nhỏ giọng hỏi: “Con lấy đâu ra tiền mua nhà ?”
“Yên tâm đi mẹ, con có cách, lát nữa riêng với mẹ.”
Tống Tử Nghĩa ra sức lấy lòng ba mẹ tôi, suốt cả buổi tối không nghỉ.
Dạo gần đây, ngoài việc ra thì tôi thỉnh thoảng cũng ghé nhà ba mẹ Tống mang đồ ăn ngon, quà cáp.
Sau đó âm thầm chỉnh lại cài đặt điện thoại của họ,
Cho nó tự đề xuất những tin tức về: tài sản trước hôn nhân biến thành tài sản chung, chia tài sản sau ly hôn,Vợ chồng ly hôn nhà cửa chia đôi, hay sao để mua nhà mà không phải ghi tên vợ.
Tôi còn vài diễn viên đóng vai các lớn tuổi,Mỗi ngày đúng lúc ba mẹ Tống đang nhảy múa ở quảng trường,
Mấy người đó sẽ ngồi bên cạnh bàn luận về khu căn hộ đang xây của Hằng Đại,
Bảo là tiềm năng lớn, giá nhà giờ còn thấp, vị trí đẹp, sau này sẽ tăng mạnh.
Để thêm phần thuyết phục, họ còn giả vờ kể rằng con họ mới mua ở đó xong.
Một thời gian dài, tôi không thấy Tống Tử Nghĩa có tĩnh gì chuyện mua nhà,
Cứ tưởng họ bỏ cuộc rồi,Ai ngờ lại thấy đoạn trò chuyện của ta với ba mẹ.
Tống Tử Nghĩa cùng ba mẹ bàn tính chuyện đi xem nhà trước,Sau đó sẽ mua nhà đứng tên ba mẹ, rồi mỗi tháng Tống Tử Nghĩa sẽ chuyển tiền trả góp cho họ.
Vì chưa đủ tiền đặt cọc, họ còn tính đến chuyện đi vay mượn người quen.
Rồi đợi tôi cưới xong, dùng năm mươi vạn tiền hồi môn của tôi để trả nợ cho họ.
Nếu sau này tôi và Tống Tử Nghĩa không sống với nhau, có ly hôn,
Thì căn nhà ấy vẫn là của nhà họ Tống.
Thật sự ai mà bước chân vào cái nhà đó, đúng là xui tận mạng. Tôi bắt đầu thấy tội nghiệp cho Lâm Nguyệt Nhu rồi đấy.
Nhưng tôi cũng chẳng hiểu vì sao mình lại thấy vui khi thấy bọn họ âm mưu tính kế mình như .
Hôm đó, tôi hẹn khách ở quán cà phê gần khu căn hộ Kha Tuyển Hoa Phủ,Để trao đổi vài vấn đề liên quan đến phương án thiết kế.
Và tôi đã thấy Tống Tử Nghĩa cùng Lâm Nguyệt Nhu,Cùng nhau bước ra từ phòng giao dịch bán nhà của khu căn hộ đó.
Trong lòng tôi chỉ muốn chửi thề một câu thật to.
Đúng là thằng đàn ông cặn bã, Tống Tử Nghĩa, tính toán từng ly từng tí như đám cáo già.
Tôi mỉm , bước đến một cách tự tin,Không buồn che giấu, đi thẳng vào vấn đề:
“Tử Nghĩa, Lâm sao hai người lại đi ra từ chỗ bán nhà ?”
Tống Tử Nghĩa thấy tôi, sắc mặt tái lại, có chút bối rối và sợ sệt.
Lâm Nguyệt Nhu thì ngẩng đầu, vẻ kiêu ngạo, khinh khỉnh tôi, giọng vẫn nhẹ nhàng:
“Chị Diêm, là Tử Nghĩa gọi em tới đấy. Anh ấy muốn mua nhà, nhờ em đến xem giúp, góp chút ý kiến.”
“Tử Nghĩa à? Gọi thân mật giữa đồng nghiệp mà cảm quá nhỉ?”
“Cô Lâm không biết tránh né à? Hay là thích đàn ông đã có vợ, mê mẩn con số 3 ấy?”
Tôi châm chọc Lâm Nguyệt Nhu, chậm rãi từng lời.
“Tống Tử Nghĩa, đi!”
“…Nặc Nặc, tưởng em bận , định xem trước, khi nào có căn phù hợp thì mới rủ em đi cùng. Anh xin lỗi…”
Tống Tử Nghĩa ra vẻ đang nghĩ cho tôi,Hít sâu hai hơi, trong lòng chắc đang niệm “A Di Đà Phật”…
Cuối cùng, tôi và Tống Tử Nghĩa cùng nhau về nhà.
Ban đầu ta định đưa Lâm Nguyệt Nhu về,Nhưng thấy tôi, lại do dự hỏi ý tôi.
Tôi chỉ lạnh nhạt : “Trên đời còn có nghề gọi là tài xế Didi mà.”
Lâm Nguyệt Nhu tức đến giậm chân, mặt mày khó chịu rồi hậm hực bỏ đi.
Trên đường về, tôi không hỏi gì về mối quan hệ giữa hai người họ.
Anh ta thở phào nhẹ nhõm như trút gánh nặng.
Bạn thấy sao?