Tôi bộ ngơ ngác: “Có gì đâu, chỉ đi dạo mua ít quần áo cho ba mẹ, với mấy món bổ dưỡng cho người lớn tuổi thôi mà. Em cũng mua cho ba mẹ nữa mà. Sắp cưới rồi, tiêu tí tiền thì sao chứ? Cần gì phải nổi giận ?”
Tôi vừa vừa véo đùi mình cho mắt rưng rưng, ta đầy vô tội.
“Hơn nữa, em cũng vì chúng ta thôi. Em muốn để ba mẹ em thấy con rể hiếu thuận, biết quan tâm.”
“Lỡ sau này mua nhà, ba mẹ em vui vẻ giúp chút tiền thì chúng ta mới có tiền đặt cọc chứ.”
“Em nghĩ cho cái nhà này, em đâu có tiêu hoang gì. Sao lại gắt lên như ?”
Nói rồi tôi bộ tổn thương, lau nước mắt tưởng tượng ra,Chạy vào phòng, đóng sầm cửa lại.
Tôi bật lạnh – Tống Tử Nghĩa, trò vui mới chỉ bắt đầu thôi.
Kiếp trước, dù tôi giữ thẻ lương của Tống Tử Nghĩa,Nhưng lại luôn bị ta thao túng tâm lý.
Anh ta phải tiết kiệm tiền để mua nhà, mua xe.
Nên mọi chi tiêu sinh hoạt đều dùng tiền của tôi.
Tôi lúc đó cũng nghĩ phụ nữ phải độc lập tài chính,Thu nhập cũng khá nên mọi thứ đều do tôi lo.
Biết tôi chỉ cất tiền chứ không tiêu xài,Anh ta cũng yên tâm đưa thẻ cho tôi.
Lễ tết thì viện cớ không tặng quà,Nói là: “Thẻ ở chỗ em mà, em muốn mua gì thì cứ tự mua đi.”
Bây giờ nghĩ lại mới thấy mình thật ngốc,Tiết kiệm cho ta gì chứ?
Kiếp này, tôi nhất định không để bị lừa nữa.
Sáng hôm sau, tôi mở cửa phòng.
Tống Tử Nghĩa đã đứng ở cửa, vẻ mặt đầy áy náy.
“Nặc Nặc, hôm qua xin lỗi, hơi nặng lời. Em đừng giận nữa nhé.”
Tôi không thèm để ý đến ta,Lặng lẽ đi vào bếp, tự bữa sáng cho một người.
Tống Tử Nghĩa đứng đó, nghĩ mãi mà không biết nên mở lời thế nào,Vì trước nay tôi chưa từng giận dỗi với ta bao giờ.
Phần lớn đều là tôi dỗ ta trước.
Đột nhiên ta ôm bụng, vịn vào ghế sofa, sắc mặt tái mét, gân xanh nổi lên ở cổ.
Tôi không còn giống trước, lập tức chạy lại quan tâm.
Tôi ta đau đến mức lăn lộn,Trong lòng thậm chí còn hơi mong ta cứ đau thêm chút nữa,
Cho đến khi chịu hết nổi phải gọi tôi:
“Vợ ơi, đau bụng quá, giúp gọi xe cứu thương.”
Tôi giả vờ hoảng hốt, bộ lo lắng hỏi han:
“Tử Nghĩa, sao thế? Khó chịu chỗ nào à? Mau uống thuốc đi.”
Tôi lấy cho ta năm, sáu viên thuốc giảm đau,Đỡ ta vào phòng nằm nghỉ, tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện đi bệnh viện.
Tôi muốn xem xem lần này căn bệnh kia bao giờ mới bị phát hiện.
Kiếp trước, Tống Tử Nghĩa bị ung thư mà còn chữa khỏi,Cũng là vì tôi nhất quyết bắt ta đi khám.
Ung thư phát hiện từ giai đoạn sớm,Sau đó tôi trúng số, có tiền,Không do dự dùng thuốc tốt nhất để điều trị.
Còn tận tâm chăm sóc ta từng chút một.
Anh ta có thể khỏi bệnh, tôi không dám là công lao hoàn toàn của mình,
Nhưng ít nhất cũng chiếm đến tám phần.
Lần này? Kệ.
Từ sau khi ta lấy lại thẻ ngân hàng,Tôi thường xuyên về nhà thăm ba mẹ,Thỉnh thoảng mua quà giá trị tặng cả hai bên gia đình.
Tất cả đều gửi link cho Tống Tử Nghĩa, bắt ta thanh toán,Dùng tiền của con trai họ, lấy danh nghĩa tôi đi tặng,Còn khiến họ cảm thấy tôi là con dâu hiếu thảo.
Họ còn , con trai họ cưới tôi,Có tôi con dâu, là phúc của nhà họ.
Tôi chỉ mỉm, không đáp.
Kiếp trước, tiền ta để dành mua nhà,Tiền sinh hoạt đều dùng của tôi.
Mua quà cho ba mẹ ta cũng là loại rẻ tiền,Chưa bao giờ có ai tôi hiếu thảo,Ngược lại còn chê tôi keo kiệt, tính toán.
Bây giờ không phải tiền của tôi,Tôi chẳng tiếc gì cả, thứ gì tốt thì mua tặng.
Tiền của tôi, từng đồng từng xu, ta đừng hòng đụng đến.
Tôi chỉ muốn lấy lại tất cả những gì Tống Tử Nghĩa đã nợ tôi.
Mấy lần, tôi còn thấy tin nhắn Lâm Nguyệt Nhu gửi cho ta.
Anh ta tưởng tôi không biết, toàn lén lút giấu tôi để xem điện thoại.
Hôm đó hai bên gia đình gặp mặt,Bàn chuyện chi tiết đám cưới.
Mẹ tôi : “Tử Nghĩa à, nhà bác trước giờ sính lễ đều là hai trăm nghìn, nếu con và Nặc Nặc cưới nhau, bác không đòi sính lễ. Chỉ là phải có nhà riêng, bác không muốn hai đứa cưới xong vẫn ở nhà .”
Ba tôi cũng tiếp lời: “Đúng đấy, sính lễ là chuyện nhỏ, cưới nhau thì nhất định phải có nhà. Mà nhà phải đứng cả tên Nặc Nặc.”
Ba mẹ Tống Tử Nghĩa có vẻ hơi khó xử, im lặng hồi lâu,
Ba Tống : “Thông gia à, chúng tôi hiểu tâm lý gả con , không muốn Nặc Nặc chịu thiệt. Nhưng thật, giá nhà ở Lâm Thành cao quá, trước khi cưới mà mua nhà thì tụi tôi thật sự không có đủ tiền ngay bây giờ.”
Bạn thấy sao?