Trước đêm cưới, tôi trúng số năm triệu tệ.
Tôi đã dốc hết toàn bộ tiền tiết kiệm để chữa ung thư cho trai.
Anh ta khỏi bệnh xong liền quay đầu đi theo đuổi bạch nguyệt quang của mình.
Anh ta : “Trải qua cửa ải sinh tử, tôi mới nhận ra người tôi thật lòng chỉ có ấy!”
Tôi không cam lòng, cố gắng níu kéo, lại bị hai người họ nhục mạ không thương tiếc.
Tôi đành bắt taxi về nhà.
Ai ngờ gặp tai nạn xe và… tôi trọng sinh.
Trở lại đúng đêm trước khi tôi trúng số…
1
“Thẻ tiết kiệm có đuôi số 1953 đã nhận 4,000,000.00 NDT vào lúc 17:18 ngày 8 tháng 9.
Số dư tài khoản: 4,004,627.48 NDT. Ghi : Giải thưởng. [Ngân hàng Kiến Thiết]”
Khi thấy tin nhắn này, tôi mới cảm thấy mọi thứ là thật.
Đúng , tôi bắt kịp trào lưu trọng sinh rồi.
Còn đúng ngay đêm trước ngày tôi trúng số.
Lần này, tôi âm thầm cất tờ vé số.
Không cho ta biết tôi đã trúng giải.
Cũng không đi lĩnh thưởng cùng Tống Tử Nghĩa nữa, tôi lén một mình đi nhận tiền.
Người ta rồi, phát tài thì phải im lặng.
Đừng bao giờ cho người khác biết có tiền, kể cả người thân, bè hay người thân nhất.
Họ chỉ ghen tị và tìm mọi lý do để vay tiền .
Kiếp trước, vừa biết mình trúng số xong, tôi liền hí hửng chạy đi báo cho Tống Tử Nghĩa.
Anh ta kích ôm lấy mặt tôi, hôn lên ba cái liên tiếp, gần như phát điên hét lên:
“Bảo bối, em may mắn quá, đúng là ngôi sao may mắn của nhà chúng ta!”
Lúc ấy, tôi định dùng số tiền đó mua nhà, mua xe rồi kết hôn.
Ai ngờ ngay trước ngày cưới, Tống Tử Nghĩa bị chẩn đoán ung thư.
Không suy nghĩ gì, tôi lấy toàn bộ tiền trúng số để ta an tâm điều trị.
Anh ta khỏi bệnh xong, liền đi tìm lại bạch nguyệt quang của mình.
Anh ta : “Trải qua sinh tử, tôi mới biết người tôi thật sự là ấy!”
Tôi không cam lòng, cố vớt vát, bị họ sỉ nhục đến mức không ngóc đầu lên .
Cuối cùng tay trắng, mất tiền, mất người, còn mất luôn cả mạng.
Giờ thì khác rồi. Lão nương có tiền, mấy thằng tra nam cút hết cho khuất mắt.
Phải đi shopping đã, ăn một bữa thật ngon mới .
Tại trung tâm thương mại ABS, tôi đang ngồi ăn.
Thì bất ngờ thấy trai mình – Tống Tử Nghĩa – và bạch nguyệt quang Lâm Nguyệt Nhu ngồi ngay bàn kế bên.
Chỉ cách nhau một tấm bình phong, hai người quay lưng về phía tôi.
Tôi không chào hỏi, cũng không ầm ĩ.
Kiếp trước, Tống Tử Nghĩa giới thiệu Lâm Nguyệt Nhu là đồng nghiệp, tôi chưa từng nghi ngờ.
Dù sao thì họ cũng thật sự việc cùng một đơn vị.
Mãi sau này tôi mới biết, ta là mối đầu, là bạch nguyệt quang trong lòng ta.
Tống Tử Nghĩa đưa thực đơn cho ta.
Lâm Nguyệt Nhu chọn đại vài món: “Vậy là đủ cho hai người chúng ta rồi.”
Tống Tử Nghĩa qua rồi :
“Em không thích canh đậu phụ cá chép sao? Gọi thêm một tô nữa nhé.”
Tôi đã quen ta bao lâu rồi,
Anh ta chưa từng nhớ tôi thích ăn gì,
Ngày lễ ngày tết cũng chẳng có lấy một món quà.
Thế mà sở thích của Lâm Nguyệt Nhu thì nhớ rõ mồn một.
Hồi đó tôi còn tự dằn vặt bản thân,
Cảm thấy Tống Tử Nghĩa là mẫu đàn ông thực tế để sống cùng cả đời.
Giờ nghĩ lại mới thấy, đúng là kiểu “não vì ”.
Nghĩ đến những gì mình từng bỏ ra trước đây mà thấy thật không đáng.
Ban đầu tôi chỉ định chia tay, tránh xa ta là xong.
Nhưng giờ thì tôi đổi ý rồi.
Tôi ra vẻ ngạc nhiên, bước đến và :
“Chà, Tử Nghĩa, trùng hợp ghê đó.”
Tống Tử Nghĩa vừa thấy tôi thì mặt biến sắc, từ hoảng hốt đến căng thẳng rồi cố gắng lấy lại bình tĩnh, như diễn biến mặt trong kịch Tứ Xuyên.
“Nặc Nặc, sao em lại ở đây? Hôm nay không đi à?”
Bạn thấy sao?