Dưới sự truy hỏi cứng rắn của cảnh sát, bố tôi miễn cưỡng đưa điện thoại ra, tay vẫn đầy do dự và phản kháng.
Khi tôi rõ nội dung trên màn hình… cuối cùng cũng hiểu vì sao họ lại liều mạng đến , nhất quyết không cho tôi nhận giải.
Cảnh sát vẫn đang kiên nhẫn khuyên nhủ bố mẹ tôi:
“Dù có chuyện gì, cũng không dùng bạo lực với con cái.”
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt quan tâm của một viên cảnh sát. Anh ta dịu giọng trấn an:
“Đừng sợ, chúng tôi sẽ đảm bảo quyền lợi cho em.”
“Trong điện thoại có điều gì đáng ngờ sao?” hỏi thêm.
Trên màn hình là tài khoản video của bố tôi — một tài khoản có tới hàng triệu lượt theo dõi.
Tất cả video trong đó đều là về tôi, về cuộc sống hằng ngày của tôi… từ nhỏ đến lớn.
Bố bước lên, nhướng mày đầy thách thức, cất giọng lạnh lùng:
“Tôi ghi lại cuộc sống thường nhật của con mình, cũng phạm pháp chắc?”
Viên cảnh sát bị chặn họng, không biết đáp lại thế nào, đành nhắc nhở sơ sài vài câu rồi rời đi.
Khi hàng xóm cũng đã giải tán hết, mẹ giơ tay tát tôi một cái trời giáng.
Bố thì túm lấy tóc tôi, đập mạnh đầu tôi vào tường, khiến cả người tôi choáng váng, mắt nổ đom đóm.
Anh trai đứng một bên, ánh mắt đầy chán ghét, tôi như thể tôi là kẻ thù không đội trời chung.
Mẹ thì gào lên điên loạn:
“Con ranh chết tiệt! Ngoài rối ra mày còn biết cái gì? Sao không chết quách đi cho rồi?!”
Chưa kịp dứt lời, bà ta đã giơ móng tay nhọn hoắt, cắm thẳng vào vết thương trên trán tôi.
Máu lại trào ra, nóng hổi chảy dài xuống gò má.
Bố không một lời, tiện tay vớ lấy thanh gỗ bên vệ đường, giáng mạnh xuống lưng tôi.
Lực đánh lớn đến mức khiến đầu gối tôi đập mạnh xuống đất, cả người tê dại, miệng đầy mùi máu tanh.
Tất cả những uất ức, căm giận bị đè nén từ kiếp trước lẫn kiếp này bỗng chốc bùng nổ.
Tôi ngẩng đầu, mắt đỏ rực:
“Đánh chết tôi rồi, mấy người lấy gì mà quay video?”
Anh trai đứng khoanh tay, tựa vào tường, nhạt đầy khinh miệt:
“Chuyện đó không cần mày lo, chúng tao có cách.”
Khi tôi gần như tê liệt vì đòn roi, bất lực đến mức chỉ còn biết chịu trận, thì một chiếc xe điện lao ngang qua.
Tôi gom hết sức, liều mạng nhào tới, nhảy phắt lên yên sau:
“Làm ơn! Cứu tôi! Xin đưa tôi rời khỏi chỗ này!”
Người lái xe không hỏi gì, chỉ cúi người vặn mạnh tay ga, xe lao vút đi trong gió.
Gió lùa qua những vết thương rát bỏng, nước mắt trào ra, tôi ôm chặt lấy lưng người ấy, trong đầu chỉ có một suy nghĩ:
Cuối cùng… cũng thoát rồi.
Tôi không có tiền, không dám khách sạn. Trời tối, tôi đành co ro ngủ tạm trên ghế đá trong công viên.
Tưởng đã thoát một đêm yên ổn, không — bố mẹ và trai lại như bóng ma bám theo.
Họ bất ngờ xuất hiện, không không rằng lao đến, túm lấy tôi kéo đi.
Tôi vùng vẫy tuyệt vọng, sợ hãi hét lên thì…
“Các người đang gì ?!”
Một giọng quát lạnh vang lên giữa màn đêm.
“Không người khác!”
Tôi ngẩng đầu theo tiếng , chỉ thấy không xa có một người đang dựng thiết bị livestream, cầm điện thoại bước nhanh về phía này, ống kính quay thẳng về phía gia đình tôi.
Bị đông người chằm chằm, bố mẹ và trai lập tức khựng lại, buộc phải buông tay tôi ra.
Người livestream đó bước đến, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đỡ tôi dậy, ánh mắt đầy lo lắng:
“Em à, người em đầy vết thương thế này, có cần đưa đi bệnh viện không?”
“Đừng sợ, nếu họ dám tay thêm lần nào nữa, cư dân mạng nhất định sẽ đòi lại công bằng cho em.”
Anh ấy quan sát kỹ khuôn mặt tôi, chợt khựng lại:
“Khoan đã… sao em quen thế nhỉ…”
Đám đông sau lưng bắt đầu xôn xao, người xem livestream cũng liên tục bình luận phẫn nộ.
Tiếng chỉ trích vang dội khắp nơi:
“Loại người thế này không xứng cha mẹ, đánh con đến mức này à?!”
“Không thương con thì đừng sinh! Sinh ra rồi lại hành hạ, còn gọi là người nữa không?!”
Thấy hình ngày càng căng, mẹ tôi lại thản nhiên bước lên phía trước, cố để ống kính quay rõ gương mặt mình hơn.
Hành đó khiến tất cả mọi người đều sững sờ.
Người livestream nghiến răng không nhịn nữa:
“Cô tự hào vì mình trọng nam khinh nữ sao? Vậy là điều đáng khoe à?”
Mẹ tôi quay đầu lại, ngọt như mía lùi:
“Cảm ơn vì đã giúp tôi mang về lượng tương tác.”
Người livestream tức đến đỏ cả mặt, hét lên:
“Cô đúng là vô liêm sỉ! Đến mức không còn tính người!”
Ngay lúc đó, bố tôi bước đến bên ta, đưa điện thoại ra.
Người livestream cúi đầu màn hình, mắt sáng rực lên.
Anh ta điện thoại, lại quay sang tôi, đầy kinh ngạc:
“Không ngờ lại là em!”
Sau đó, bố tôi ghé sát tai livestreamer thì thầm điều gì đó.
Chỉ thấy sắc mặt ta thay đổi ngay tức khắc, nụ giả lả lập tức nở đầy trên môi.
Khi quay lại tôi, ánh mắt ta đã chan chứa ẩn ý — lạnh lẽo và đáng sợ.
Toàn thân tôi lạnh toát. Tôi lập tức hiểu ra — bọn họ đã “thỏa thuận xong”.
Một nỗi rùng mình từ tận đáy lòng khiến tôi run lên bần bật.
Người livestream xoay người, hướng về đám đông và khán giả trong phòng livestream, bình thản :
“Chúng ta vừa rồi có lẽ đã hiểu lầm rồi. Đây là chuyện nhà người ta, tốt nhất đừng nên xen vào.”
“Những vết thương trên người bé này… không phải do bố mẹ ấy ra.”
“Hơn nữa, cảnh sát cũng đã đến xem xét hiện trường. Nếu có vấn đề gì thật, chắc chắn họ đã can thiệp rồi.”
“Vì , mong mọi người giữ lý trí. Khi chưa rõ toàn bộ sự thật, xin đừng vội tham gia vào làn sóng công kích mạng.”
Nói xong, ta khẽ gật đầu với bố tôi rồi quay người rời đi, mang theo cả thiết bị livestream.
Đám đông cũng lần lượt giải tán.
Tôi đứng chết lặng tại chỗ, chằm chằm vào những con người trước mặt — những kẻ mà tôi từng gọi là gia đình.
Họ từng là tất cả đối với tôi, là nơi tôi nghĩ mình có thể dựa vào cả đời.
Nhưng giờ đây, chính họ lại là bóng tối đè nặng lên tim tôi — là cơn ác mộng khiến tôi ngạt thở.
Tôi bỗng thấy sống tiếp cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Nhưng rồi, trong khoảnh khắc ấy, tôi bỗng nhớ ra:
Tôi đã từng chết một lần rồi.
Nếu ông trời cho tôi một cơ hội sống lại — sao tôi có thể dễ dàng buông xuôi?
Mẹ tôi thấy vành mắt tôi đỏ hoe, liền mắng một câu, rồi khinh bỉ nhổ thẳng nước bọt vào mặt tôi:
“Bày cái bộ dạng thảm này ra gì? Trông phát tởm!”
“Tuổi còn trẻ mà tâm địa đã sâu như biển.”
Tôi cố gắng nặn ra một nụ còn khó coi hơn cả khóc, giọng run run:
“Tờ vé trúng năm triệu đó… đưa hết cho các người. Tôi không cần một xu.”
Cổ họng tôi nghẹn lại. Tôi hít một hơi thật sâu, gắng giữ bình tĩnh rồi tiếp:
“Nếu các người thật sự không muốn nhận tôi, thì ngay bây giờ hãy cắt đứt quan hệ. Tôi thề sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt các người nữa.”
Cả ba lập tức liếc mắt nhau, đồng loạt nhíu mày, ánh mắt đầy vẻ ghê tởm.
Anh trai tôi mặt lạnh như đá, gằn giọng:
“Năm triệu… ít quá.”
Tôi đột ngột ngẩng đầu, giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống từ khóe mắt đã sưng đỏ:
“Thế nào mới gọi là đủ? Phải thêm cả cái mạng của tôi vào nữa sao?”
Anh ta quay mặt đi, không trả lời.
Không ngờ, người đầu tiên vỡ sự im lặng… lại là bố tôi — người từng hay câu “con tôi là báu vật”.
Ông lạnh nhạt phun ra từng chữ:
“Mày từ bé đến lớn chỉ biết rước họa về cho cái nhà này. Mày chết rồi, nhà này mới yên .”
Tôi cắn răng, gồng mình đứng thẳng dậy, cố không run rẩy:
“Ông quay video tôi… cũng chỉ vì tiền thôi đúng không?”
“Ngày mai tôi đi lĩnh thưởng, tiền sẽ chuyển vào tài khoản của ông. Sau đó tôi sẽ rời khỏi nơi này.”
“Từ nay trở đi, cứ coi như tôi đã chết.”
Mẹ tôi bước lên muốn túm lấy tay tôi, tôi giật ra ngay:
“Đừng mơ kéo tôi đi bây giờ. Tôi vừa gọi cảnh sát rồi.”
Nói xong, tôi quay người rời đi.
Bạn thấy sao?