Trúng Số Năm Triệu, [...] – Chương 2

Chương 2

 “Mày bị điên à? Sao lại đánh cả em mình?”

Mấy người hàng xóm cũng xôn xao bàn tán:

“Nghe con bé trúng số mà, chuyện vui như thế sao lại đánh người?”

“Cho dù là chị em ruột cũng không tay chân! Còn đánh nữa là chúng tôi báo công an đấy!”

Anh trai thở dốc, cổ nổi đầy gân xanh, ánh mắt tôi như thể muốn ăn tươi nuốt sống.

Nhưng trong cảnh bị mọi người bao vây, chẳng thể gì.

Bỗng dưng, sắc mặt thay đổi, nở một nụ kỳ lạ rồi ra sau lưng tôi.

Tôi khó hiểu quay lại — là bố.

Ông đang đi tới, từ xa đã cau mày, sắc mặt vô cùng khó coi. Không cần đoán cũng biết, ông đã nhận ra có chuyện không ổn.

Nhìn thấy bố tiến lại gần, cả người tôi căng cứng, tay siết chặt thành nắm , móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đến mức bật máu.

Hàng xóm đồng loạt xúm lại, người này một câu người kia một câu kể với bố tôi chuyện trai đánh tôi.

Ông lập tức nổi giận đùng đùng, giơ tay tát thẳng về phía .

Nhưng ngay lúc bàn tay sắp giáng xuống, trai đột ngột hét lớn:

“Tinh Tinh trúng số! Trúng giải đặc biệt năm triệu tệ!”

“Tôi không có!” Tôi hoảng loạn, đôi mắt đỏ hoe, giọng run rẩy.

“Anh nhầm rồi!”

“Là thật đấy! Em còn không dám nhận, chứ đã chụp ảnh lại rồi!”

Anh trai kích , vội vàng giơ điện thoại ra trước mặt bố.

Bố vào màn hình, ánh mắt thoáng run lên, rồi đột nhiên dán chặt lấy hình ảnh trên đó.

Toàn thân ông như hóa đá tại chỗ.

Tôi thấp thỏm gọi một tiếng:

“Bố…”

Lúc quay sang tôi, mắt bố đã đỏ ngầu, rồi không không rằng, tát thẳng vào mặt tôi một cái như trời giáng.

“Con khốn! Anh mày bảo mày xé tờ vé số đi, sao mày không nghe?!”

Tôi gần như sụp đổ, vẫn nghiến răng cố gắng lý:

“Nhà mình thật sự cần tiền! Mẹ phải chữa bệnh, bố còn nợ người ta, thì sắp cưới, con… con cũng muốn đi học lại…”

“Con điếm vô ơn! Mày còn cãi hả?!”

Bố gào lên rồi lao tới, một tay ấn chặt đầu tôi vào tường, tay kia lục túi tôi tìm tờ vé.

Đúng lúc ấy, mẹ vội vàng chạy tới, dùng hết sức đẩy bố ra, ôm tôi vào lòng, chắn trước mặt tôi.

“Ông cái gì đấy?! Trán con bé chảy máu rồi kia kìa!”

Mẹ giận dữ hét lên.

Thế bố chẳng hề giận dữ, chỉ lạnh lùng nhạt:

“Bà còn xót nó à? Con đĩ vô ơn này, không xứng con của nhà này.”

Câu ấy khiến tất cả hàng xóm xung quanh chết lặng.

Ai cũng biết, bình thường bố tôi cưng tôi nhất nhà — nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.

Không ai tin nổi, người đàn ông ấy lại có thể thốt ra lời cay nghiệt như với chính con ruột mình.

Mẹ tức đến ôm lấy ngực, run rẩy hỏi:

“Rốt cuộc là có chuyện gì?!”

Anh trai liền giơ điện thoại ra định đưa mẹ xem, tôi hoảng hốt vội chặn lại, ánh mắt cầu xin mẹ:

“Mẹ, đừng xem! Cũng đừng tin lời bố với .”

Tôi biết, chỉ cần mẹ xem qua bức ảnh trong điện thoại đó, biết tôi trúng số, thì bà cũng sẽ… không còn là mẹ tôi nữa.

Mẹ nhẹ nhàng ôm lấy tôi vào lòng, thì thầm vỗ về:

“Đừng sợ, chắc bố và con hiểu lầm gì đó thôi. Mẹ sẽ rõ, rồi mọi chuyện sẽ ổn.”

Tôi cố lắc đầu, nước mắt chảy dài:

“Không, mẹ, đừng tin họ… Nếu mẹ tin vào lời họ, mẹ sẽ không còn con nữa…”

Mẹ tôi bằng ánh mắt dịu dàng, dịu giọng trấn an:

“Tinh Tinh yên tâm, dù có chuyện gì xảy ra, mẹ vẫn luôn đứng về phía con. Trên đời này, người con nhất… là mẹ mà.”

Ánh mắt bà lúc ấy dịu dàng như mọi khi, như thể muốn ôm hết nỗi sợ trong lòng tôi.

Nhưng rồi — giọng bố vang lên, đầy mất kiên nhẫn:

“Nó trúng năm triệu đấy! Vé số đang ở trong túi nó!”

Nghe xong, sắc mặt mẹ lập tức thay đổi.

Nét hiền hậu trên gương mặt bà tan biến trong chớp mắt, thay bằng vẻ dữ tợn khó tả.

Một tia tàn nhẫn lóe lên trong đáy mắt khiến tôi sợ đến toàn thân run rẩy.

Bà gắng nặn ra một nụ méo mó, cứng nhắc về phía tôi.

Trái ngược hoàn toàn với sự kích của bố và trai, sự bình tĩnh kỳ quặc của mẹ khiến tôi lạnh cả sống lưng, nổi da gà từng đợt.

Giọng mẹ lạnh như băng:

“Chuyện tốt mà, Tinh Tinh. Về nhà thôi, mình còn phải ăn mừng nữa.”

Nhưng trong lời ấy không hề có chút niềm vui, khuôn mặt bà cũng chẳng mang nụ nào.

Cánh tay đưa về phía tôi còn khẽ run, rõ ràng đang cố gắng kìm nén thứ gì đó — không phải , mà là thứ cảm ghê rợn hơn nhiều.

Tôi sợ hãi lùi lại, lập cập đứng lên, lảo đảo rút về phía sau, chen vào giữa đám đông:

“Không… con không muốn về nhà!”

Giữa hai hàng chân mày của mẹ dần phủ mây đen, ánh mắt bà trở nên âm trầm, độc ác, lạnh lẽo như lưỡi dao:

“Tinh Tinh, con đang gì thế hả? Trời sắp tối rồi, không về nhà thì định đi đâu?”

Bố mẹ sắp nhào tới, định bắt tôi lại.

Tôi hoảng loạn túm lấy tay một bác hàng xóm, nước mắt giàn giụa:

“Cháu xin mọi người, xin hãy cứu cháu… Cháu không thể về đó… Họ sẽ cháu mất!”

Mọi người nhau, vẻ mặt đầy hoang mang.

Ai cũng biết, bình thường tôi là đứa con cưng chiều nhất nhà. Dù có bị mắng hay , thì cũng là chuyện nhà người ta, rất khó can thiệp.

Đúng lúc đó, bà Lưu — người sống cạnh nhà tôi — đứng ra:

“Con bé này hình như có tâm sự. Thôi, để nó bình tĩnh lại đã, đừng ép quá.”

Một người khác cũng lên tiếng:

“Tinh Tinh xưa giờ là đứa rất hiểu chuyện. Có gì cứ từ từ , đừng dọa dẫm nó hoảng.”

Thế , bố mẹ tôi như bị lửa giận thiêu cháy lý trí, hoàn toàn không nghe bất kỳ lời khuyên nào.

Cả hai sắc mặt vặn vẹo, từng bước từng bước ép sát lại gần.

“Con bị sao thế? Muốn dựng chuyện bôi nhọ cả nhà à?!”

“Còn không mau về nhà với bố mẹ, muốn mất mặt đến đâu mới chịu dừng?!”

Chưa dứt lời, bố và trai đã cùng lúc lao tới, mặc kệ tôi giãy giụa, định kéo tôi đi bằng .

Thấy hình căng thẳng, bà Lưu lập tức chắn trước mặt tôi:

“Các người đừng có thô bạo với con bé như thế! Làm nó sợ đến hỏng người thì sao mà gánh nổi!”

“Con tôi tôi dạy, không đến lượt bà xen vào!”

Bố tôi mắt đỏ ngầu, gào lên với bà Lưu.

Bà Lưu đã có tuổi, sao có thể cản nổi người trẻ khỏe như trai tôi.

Tôi chỉ cảm thấy cổ tay bị siết đến đau điếng, cả người bị kéo lê trên mặt đất.

Đầu gối trầy xước rát bỏng, đau đến tê dại.

Dù hàng xóm có lòng tốt, cũng không ai dám liều lĩnh lao vào giằng người với bố mẹ tôi.

Đúng lúc đó — một đôi tay mạnh mẽ chắn ngay trước mặt trai tôi.

“Cậu đang ? Ai cho phép lôi kéo một bé như thế hả?!”

Giọng quát nghiêm nghị vang lên khiến trai tôi sững lại, buông tay ngay lập tức.

Là cảnh sát. Hàng xóm đã báo án.

Mẹ tôi thấy thế liền luống cuống lên tiếng:

“Cảnh sát à, đây là con chúng tôi. Trời tối rồi mà nó không chịu về nhà, chúng tôi chỉ lo cho an toàn của nó nên mới kéo về thôi.”

Viên cảnh sát đưa mắt sang tôi.

Tôi lập tức lớn, giọng run kiên quyết:

“Không phải ! Cháu trúng số — trúng giải đặc biệt năm triệu! Họ định bắt cháu về để nhốt lại!”

Ba người phía sau tôi đứng sững như tượng, gương mặt đầy căng cứng, sắc thái quái lạ lướt qua trong khoảnh khắc.

Tôi chỉ tay về phía đám đông, tiếp tục:

“Nếu không tin, các có thể hỏi hàng xóm. Từ khi biết cháu trúng số, họ đã thay đổi hoàn toàn!”

Cảnh sát quay sang hỏi đám đông.

Hàng xóm bắt đầu xì xào lên tiếng, ai cũng xác nhận — thái độ của gia đình tôi hôm nay thực sự rất bất thường.

Nghe xong, một viên cảnh sát bước tới, ánh mắt nghiêm nghị thẳng vào bố mẹ tôi:

“Các người cản trở con đi lĩnh thưởng? Là vì sợ con bé giữ hết tiền? Nhưng chính miệng con bé , nó định chia đều cho cả nhà cơ mà.”

Nghe , bố mẹ tôi chỉ hừ lạnh một tiếng, đầy khinh thường:

“Chúng tôi không quan tâm gì đến tiền thưởng cả, chỉ muốn đưa con về nhà thôi.”

Giọng viên cảnh sát trở nên nghiêm nghị hơn:

“Hạn chế tự do thân thể người khác là hành vi vi phạm pháp luật.”

Nhưng họ vẫn giữ nguyên vẻ mặt thờ ơ, hoàn toàn chẳng có chút hối lỗi nào.

Tôi sốt ruột túm lấy vạt áo cảnh sát, khẩn thiết hỏi:

“Em chỉ muốn biết… tại sao họ thà vi phạm pháp luật, cũng không chịu để em đi lĩnh thưởng, nhất định phải nhốt em lại?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...