Nói xong tôi đứng dậy định đi.
Lý Kiều lập tức kéo tay tôi lại.
“Trần Hương, rõ ràng, tiền mua biệt thự từ đâu ra, chẳng lẽ mẹ cho ?”
Tôi ta rồi lại Trần Khải, nhàn nhạt đáp:
“Chỉ chồng có mẹ, tôi không có.”
Nói xong tôi hất tay ta ra, quay người rời khỏi nhà Cố Oánh.
Lý Kiều và Trần Khải đuổi theo, thấy tôi vào biệt thự cũng định theo vào, tôi trực tiếp khóa cổng từ bên trong.
Người giúp việc tôi là sinh viên mới ra trường, tên Dương Thanh.
Cô ấy bị ám ảnh giao tiếp, hai vợ chồng kia còn sợ hơn tôi.
Tôi an ủi:
“Đừng sợ.”
“Gửi số căn cước công dân cho tôi qua WeChat đi, tôi định ra ngoài du lịch vài ngày, đi cùng tôi.”
Dương Thanh ngẩn người một lúc.
“Tôi mới đi , không có tiền du lịch đâu.”
Tôi :
“Tôi đưa đi thì dĩ nhiên tôi trả. Ăn, ở, đi lại đều đi cùng tôi.”
“Thế mình đi đâu?”
Tôi nghĩ nghĩ, việc bao nhiêu năm nay, tôi chưa từng dám mơ mình có tiền nhàn rỗi hay thời gian để đi du lịch.
Trong nhất thời, tôi cũng chẳng biết nên đi đâu.
Quay lại hỏi ấy:
“Cô có chỗ nào muốn đi không?”
Cô ấy :
“Muốn đến mấy thị trấn nhỏ miền Tây Nam.”
“Được, mình đi.”
Nhanh chóng đặt vé máy bay cho ngày hôm sau.
Cô ấy gọi điện cho gia đình, chuyện đi du lịch. Nhà ấy còn có chút lo lắng, sợ tôi dụ ấy đi bán thận.
Tôi vừa buồn vừa bất lực.
Cô ấy trả lời chắc chắn là không đâu.
Mà cũng đúng, tôi với ấy mới quen nửa tháng, đột nhiên muốn dẫn ấy đi du lịch, đúng là nghe ra cũng khả nghi thật.
Cô nhỏ này không phải kiểu nhiều lời, tôi bèn kể cho ấy nghe:
“Du lịch là ý bất chợt thôi. Hai người vừa rồi ở ngoài kia là trai và chị dâu tôi.”
“Tôi trúng số, nghỉ việc về quê rồi.”
Cô nhỏ tôi đầy ngưỡng mộ, cũng chẳng hỏi nhiều.
Tôi tiếp:
“Ba mẹ tôi trọng nam khinh nữ, vừa nghe tôi thất nghiệp về quê ăn bám liền đuổi tôi ra khỏi nhà.”
“Ngày trước tôi mua ba căn nhà nhỏ, giờ một căn bố mẹ tôi ở, một căn em trai chị dâu tôi ở, còn một căn thì họ để không cũng chẳng gì, kết quả tôi lại chẳng có chỗ ở.”
“Ban đầu tôi về quê nghỉ việc, nghĩ là mình có tiền rồi, có thể đưa họ sống những ngày tốt đẹp, cả nhà cùng nhau vui vẻ sống an nhàn.”
“Nhưng ai ngờ, chỉ có tôi coi họ là người nhà, họ đâu coi tôi là người thân.”
Nói xong, Dương Thanh cũng không biết an ủi người khác, chỉ nhàn nhạt đáp:
“Tuy là người nhà, thân không trân trọng thì cũng chẳng cần cố chấp gì, chỉ là cho người khác cớ để ức hiếp mình thôi.”
Tôi khẽ:
“Cô đúng.”
“Thế nên đừng lo, tôi không phải kẻ xấu đi lừa người bán thận đâu.”
Dương Thanh bị tôi chọc .
Lý Kiều với bọn họ đứng rình ngoài cửa một lúc rồi cũng về nhà Cố Oánh tiếp tục dự họp lớp, đổi lại là tôi thì chẳng còn mặt mũi nào mà quay lại.
Mãi đến tối muộn họp lớp mới kết thúc, tôi mọi người lần lượt lái xe rời đi.
Chỉ có Lý Kiều và Trần Khải là đi bộ xuống dưới.
Mọi người tan hết rồi, Cố Oánh sang nhà tôi chơi.
Tôi bảo Dương Thanh pha cho ấy ly cà phê.
Cô ấy xin lỗi vì chuyện không vui hôm nay.
Chuyện này sao có thể trách ấy .
Nếu có người phải xin lỗi, thì cũng là tôi.
Ai mà ngờ lại đụng phải Lý Kiều ở đây cơ chứ.
Nhưng nghĩ đến chuyện Lý Kiều với Trần Khải biết tôi sống ở đâu, theo tính bọn họ, kiểu gì cũng mò tới phiền.
Tôi chủ nhắc trước với Cố Oánh:
“Chắc người nhà tôi sẽ tìm đến rối. Tôi đã gửi ảnh bọn họ cho bên ban quản lý rồi, không cho phép họ vào. Nhưng chị dâu tôi có thể sẽ lấy tên ra để xin vào.”
Cố Oánh im lặng một lát rồi :
“Cô yên tâm, họ không có tên trong danh sách khách mời của tôi.”
“Cảm ơn .”
Đêm đó, chắc Trần Khải về kể lại.
Mẹ tôi lại gọi tới, vừa bắt máy đã hỏi thẳng:
“Trần Hương, mày mày mua biệt thự rồi, mày giấu tụi tao mua từ bao giờ? Tiền đâu mà có?”
“Liên quan gì tới các người?”
Nói xong tôi dứt khoát cúp máy, chặn luôn số.
Vừa chặn xong thì Trần Khải nhắn WeChat tới.
“Trần Hương, mày càng ngày càng không có giáo dục, dám chặn cả ba mẹ.”
Tôi trả lời:
“Anh có giáo dục nên bám bố mẹ ăn bám, còn chiếm luôn nhà tôi mua? Trả nhà cho tôi, đồ phế vật.”
Trần Khải chắc tức muốn điên, gọi video tới.
Tôi thuận tay chặn luôn.
Toàn bộ điện thoại, WeChat của cả cái nhà ấy tôi đều chặn sạch.
Sau đó tôi gửi ảnh bốn người bọn họ lên group quản lý khu nhà:
“Làm phiền mọi người, đừng cho bốn người này vào khu tôi ở.”
Sáng hôm sau tôi và Dương Thanh bay thẳng tới Thành phố Xuân.
Vì đã chặn hết những người phiền lòng kia, nửa tháng chơi bời chẳng ai phiền.
Dương Thanh quay vlog, buổi tối ngồi dựng video.
“Tổng giám đốc Trần, chị có ngại lộ mặt không?”
“Không ngại.”
Cô ấy khúc khích, vùi đầu cắt ghép video. Tôi ngủ một giấc dậy.
Video của ấy bùng nổ.
Cả hai chúng tôi đều lên hot search.
Bình luận bên dưới đồng loạt:
Bà chủ trong mơ!
Chủ tịch nhà người ta!
Thần tiên sếp!
Thế thì tôi xin nghỉ việc đi giúp việc luôn cho rồi.
Chị ơi, hỏi giúp em với, sếp chị có cần đầu bếp không? Em nấu ăn rất ngon đó.
Nhà sếp chị còn thiếu người vườn không? Đúng chuyên ngành em luôn.
Dân mạng bàn tán vô cùng hào hứng.
Tài khoản của Dương Thanh tăng follow điên cuồng.
Cô ấy tôi có chút lo lắng:
“Tổng giám đốc Trần, giờ phải sao?”
Tôi :
“Làm sao gì? Chuyện tốt mà, đón lấy phúc khí từ trên trời rơi xuống đi, luôn tài khoản này cho tử tế.”
Cô ấy mím môi:
“Thế thì thu nhập phải chia cho chị.”
Với số tiền hiện tại của tôi, thật ra chẳng cần chia chác gì. Nhưng ấy hiện giờ rất hợp ý tôi, nấu ăn cũng ngon, tôi chỉ hơi lo lắng một điều:
“Cô không định nghỉ việc chứ…”
Không hiểu sao tôi vừa xong, ấy phì , tôi cũng bật theo.
“Làm sao thế , trừ khi chị đuổi tôi.”
Tôi khẽ:
“Thế thì lúc về ta phải ký thêm hợp đồng riêng thôi. Thu nhập từ tài khoản để tự giữ, chỉ cần đừng nghỉ việc là .”
“Không nghỉ, tài khoản quay chính là chị mà, sao chị không lấy phần chia. Dù nhiều hay ít, cũng phải chia.”
“Được, chỉ cần không nghỉ việc là .”
Chuyện này hoàn toàn ngoài ý muốn, mà lại thành chuyện vui, cả hai chúng tôi đều rất hứng khởi.
Nhưng đến tối, sự việc bắt đầu nổ ra chiều hướng khác.
Có người share bài rồi bình luận chỉ trích tôi:
Con bất hiếu, chặn liên lạc với cha mẹ trai chị dâu, đã có biệt thự rồi còn luật sư đòi lại nhà, bên ngoài xây dựng hình tượng “bà chủ tốt”, phía sau lại là người tâm địa đen tối.
Dân mạng thì rất thích hóng hớt.
Sáng nổi tiếng, tối dính phốt.
Lập tức thu hút đám người “đánh hơi drama”.
Dương Thanh không nghĩ tới chuyện lại thành thế này, thật ra tôi cũng chẳng bận tâm lắm.
“Tổng giám đốc Trần, giờ phải sao?”
Cô ấy cứ gọi tôi là Tổng giám đốc Trần hoặc bà chủ, phải gọi cho có lễ nghi.
Tôi nghe ấy gọi cứ cảm giác như mình còn đang đi công.
“Không sao đâu, đừng vội phản hồi gì, cứ để bọn họ nhảy nhót một lúc đi.”
Bạn thấy sao?