Trúng Số Hay Trúng [...] – Chương 3

Chương 3

7.

Quả nhiên, sau vài câu tôi cố kiểu muốn “ lành”, Chu Thanh Thanh lập tức có cảm giác nguy cơ.

Chỉ chưa đầy một tiếng sau, ta đã gửi cho tôi ảnh chụp giấy đăng ký kết hôn của hai người.

“Anh Thẩm Lâm là của tôi, đừng mơ cướp ấy khỏi tôi!”

“Trời ơi, hai người hành nhanh thật đấy!”

Tôi giả vờ tiếc nuối, thực chất ở nhà đang vỗ tay hoan hỉ.

Hai kẻ ngốc này chỉ trong một ngày đã tiêu gần 20 triệu, đợi đến khi phát hiện không thể lĩnh thưởng, chắc chắn sẽ choáng váng.

Mà nếu Chu Thanh Thanh vì đòi chia tay thì sao?

Họ là nam nữ chính cơ mà — tôi phải giúp họ “khóa chặt” với nhau, cùng nhau gánh nợ.

Chẳng mấy chốc, tôi lại thấy dòng bình luận mới:

【Woa! Nam chính đúng là có hào quang nhân vật chính, vào sòng bài mà vận may bừng bừng, một ngày thắng tận 60 triệu!!】

【Nam chính bây giờ càng ngày càng biết tiêu tiền, còn lấy số tiền đó mua hẳn một ngôi sao đặt tên theo nữ chính nữa!】

Tôi phì .

Chiêu trò “g/i/ế/t heo” chẳng phải chính là như sao?

Trước cho một ít lợi lộc, khiến con mồi tưởng mình đang thắng, rồi dùng cảm giác ngọt ngào ấy để dụ dỗ họ mua những thứ vô nghĩa, tiền lại vòng về túi sòng bạc.

Không tốn chi phí nào, đã trói chặt con mồi béo bở.

Tối đó, tôi nhận tin nhắn từ Thẩm Lâm.

Anh ta gửi một bức ảnh biệt thự.

“Thấy chưa, chỉ trong một ngày tôi đã kiếm cả căn biệt thự! Trước đây phải sống trong cái nhà nát cũ của , tôi chịu đủ rồi! Bây giờ mới là cuộc sống tôi đáng hưởng!”

“Nói cho biết, giờ không có vé số tôi vẫn có thể kiếm vài chục triệu mỗi ngày!”

Sau đó còn gửi cho tôi một địa chỉ:

“Nếu muốn nhân của tôi thì tự đến đó, tắm rửa sạch sẽ rồi chờ tôi.”

Thái dương tôi giật liên hồi.

Từ sau khi lấy tờ vé số, Thẩm Lâm bắt đầu bộc lộ bản chất thối nát.

Quả thật không sai khi : “Tài lộc đến bất ngờ là đại họa.”

Tôi biết trong xương cốt ta luôn tự ti, nên phản đòn chính xác:

“Hồi nhỏ sống nhờ người khác, không có nhà riêng, nên lớn lên có tiền liền phát cuồng mua nhà đúng không?”

“Đúng là dân nghèo bỗng chốc phát tài, mà ghê tởm.”

Thẩm Lâm lập tức “vỡ phòng tuyến”, tôi không buồn để ý.

Tôi chuyển hướng sang tìm Chu Thanh Thanh:

“Cô à, có đăng ký kết hôn cũng vô ích thôi, trong lòng Thẩm Lâm vẫn là tôi. Hôm nay ta vừa kiếm tiền là sẽ dẫn tôi đi chơi đấy. Không kể với đúng không?”

“Chu Thanh Thanh, nên cẩn thận đó. Dù có cưới rồi, tôi cũng không buông tay đâu.”

Trước khi Chu Thanh Thanh kịp chửi rủa, tôi cúp máy.

Ngày thứ ba, dòng bình luận lại tiếp tục:

【Nữ chính sao biết nam chính đi đ/á/n/h bạc ? Hôm nay ấy cũng theo đi rồi!】

【Cũng tốt, vợ chồng đồng lòng thắng vài trăm triệu, tài sản tăng gấp đôi!】

Một giờ sau:

【Không ổn rồi, hôm nay vận của nam chính sao xui xẻo thế.】

【Đã thua 80 triệu rồi, số thắng hôm qua coi như mất sạch.】

Ba giờ sau:

【Trời ơi, đừng chơi nữa, dừng lại đi! Cả 300 triệu cũng thua sạch rồi!】

【Nam nữ chính thua đến phát điên, muốn gỡ lại tiền càng thua càng nợ… vé số còn chưa lĩnh, mà tiền đã tiêu sạch.】

【Hai người họ không trả nổi tiền, sắp bị đ/á/n/h rồi!! Không giống tưởng tượng ban đầu chút nào!】

【Ai da, đám cưới ban đầu tính tổ chức cũng tiêu rồi, nam chính hứa ngày mai sẽ dẫn mọi người đi lĩnh vé số, lĩnh xong sẽ chia tiền…】

Tôi nằm trên giường, lòng đầy mãn nguyện chuẩn bị đi ngủ.

Đám người trong sòng bạc toàn là hạng hung ác, không biết mai khi phát hiện bị lừa, chúng sẽ gì với Thẩm Lâm và Chu Thanh Thanh đây?

**Sáng hôm sau**, tôi đến trung tâm lĩnh thưởng sớm để chờ họ.

Nửa tiếng sau, một nhóm người áp giải Thẩm Lâm và Chu Thanh Thanh xuống xe.

Hai người họ trông vô cùng tiều tụy, khi thấy tôi, vẫn cố gắng giữ lưng thẳng.

Thẩm Lâm đúng là không biết hối lỗi, đến lúc này còn muốn kéo tôi xuống nước.

“Biên Nguyệt, tôi sắp thành kẻ thắng lớn rồi.”

“Hay là tôi cho một cơ hội đi, hôm trước chịu bỏ 3 triệu để mua vòng tay đấy thôi. Giờ vé số chưa lĩnh, đưa tôi 3 triệu, đợi lĩnh xong tôi trả gấp ba.”

“Tôi chỉ cần một chút thành ý và thái độ của thôi.”

Tôi , chỉ tay ra sau lưng ta.

“Thành ý của tôi tất nhiên có, quay lại mà xem.”

Tôi đã tung tin “người trúng vé số 300 triệu sẽ lĩnh thưởng hôm nay” cho các phóng viên.

Ngay lập tức, bảy tám người vác máy quay tất tả chạy tới.

Cùng đến còn có đám họ hàng ở quê của Thẩm Lâm, và cả sếp cũ của ta.

Sắc mặt Thẩm Lâm biến đổi, trừng mắt tôi đầy sững sờ.

“Cô gọi bọn họ đến gì!?”

Sếp cũ nhanh chân lao đến trước mặt ta:

“Ba triệu đấy, lĩnh xong thì nhớ trả ngay cho tôi. À, hợp đồng đầu tư tôi cũng chuẩn bị rồi.”

Đám họ hàng cũng xông vào vây quanh:

“Hôm nay không trả tiền thì đừng hòng rời khỏi đây.”

“Không cho bọn tôi tiêu tiền, thì cũng đừng mong yên ổn mà tiêu một xu!”

Sau loạt câu đó, một nhân viên ngân hàng cũng len vào giữa đám đông, mặt mày tươi :

“Anh Thẩm, khoản vay ngân hàng hôm trước của chắc hôm nay cũng trả rồi ha?”

Đám người từ sòng bạc mặt mũi dữ tợn, trực tiếp túm cổ áo Thẩm Lâm:

“Tao không quan tâm mày nợ ai bao nhiêu, nợ tao mà không trả , hôm nay tao đập gãy chân mày!”

【Trời ạ, nửa cái trung tâm lĩnh thưởng đều là chủ nợ của nam chính, sao lại ra nông nỗi này trời.】

【Còn có cả đám phóng viên vác máy quay nữa, mà ba trăm triệu có đủ trả hết đống nợ này không đây?】

Trước mắt tối sầm, Thẩm Lâm suýt nữa ngất xỉu tại chỗ, lại bị đám người trong sòng bạc bóp nhân trung kéo tỉnh lại.

8.

Tên cầm đầu túm lấy cổ áo Thẩm Lâm, ép ta đứng trước mặt nhân viên trung tâm lĩnh thưởng.

“Hắn trúng 300 triệu, lĩnh thưởng ngay đi.”

Nhân viên giật mình, cẩn thận hỏi:

“Thưa , có cần tôi giúp báo cảnh sát không ạ?”

Tôi đứng bên cạnh bật thành tiếng:

“Thẩm Lâm, hôm qua không phải còn tiêu tiền như nước đấy sao? Sao giờ đã thảm đến mức này rồi?”

Thẩm Lâm cắn răng liếc tôi một cái, mặt đỏ bừng.

Anh ta giằng ra khỏi tay tên kia, cố giữ thể diện:

“Buông ra! Lĩnh thưởng xong tôi sẽ trả tiền, rồi quay lại chơi tiếp, số tiền này tôi thắng một ván là lấy lại !”

Chu Thanh Thanh cũng chen vào góp lời:

“Còn… còn có em nữa! Em đã mời đại sư cầu linh thai rồi, lần sau nhất định sẽ thắng!”

Quả nhiên, kẻ cờ bạc vĩnh viễn đều ảo tưởng rằng mình sẽ gỡ .

Một khi đã sa vào con đường đỏ đen, thì chỉ còn lại vực sâu không đáy.

Thẩm Lâm đập tờ vé số xuống bàn:

“Giúp tôi lĩnh thưởng đi.”

Đám họ hàng nhà họ Thẩm chẳng mảy may để ý đến nợ nần của ta, ai nấy mặt mày đều đỏ bừng vì phấn khích.

Chu Thanh Thanh thì nắm chặt tay Thẩm Lâm, mười ngón tay đan chặt.

“Chồng à, chúng ta sắp phát tài rồi!”

Đám phóng viên chen lấn lên phía trước, có người còn tranh thủ livestream bằng điện thoại:

“Các ơi! Chính là người trúng giải 300 triệu đây! Sắp lĩnh thưởng rồi!!”

Tất cả mọi người đều nín thở, dồn ánh mắt về phía nhân viên đang kiểm tra vé số.

Nhưng rồi nhân viên lại nhíu mày:

“Thưa , có phải nhầm không? Tấm vé này không trúng thưởng đâu ạ.”

Một câu như một tảng đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng, dấy lên sóng gió ngập trời.

Thẩm Lâm c/h/ế/t sững, những người đứng chờ chia tiền thì lập tức náo loạn.

Đám người từ sòng bạc liếc nhau rồi nổi giận ngay tại chỗ.

“Thẩm Lâm, mẹ kiếp, mày không trúng mà còn giả vờ ông lớn hả!?”

Thẩm Lâm trợn to mắt, lắp bắp:

“Không thể nào không trúng , đây là… đây chính là dãy số trúng thưởng mà, lại cho kỹ đi!”

Anh ta quá kích , giọng cũng vút cao, khiến hiện trường càng thêm hỗn loạn, nhân viên cũng khó xử vô cùng.

“Thưa , đúng là dãy số trúng thưởng, đây là vé số của kỳ trước.

Anh không thể dùng dãy số trúng kỳ trước để lĩnh thưởng của kỳ này .”

【Kỳ trước à????】

【Sao có thể chứ, chẳng lẽ… nam chính lấy nhầm vé rồi!?】

9.

Chân Thẩm Lâm mềm nhũn, ngã ngửa về phía sau, may mà có người đứng sau đỡ lấy, nếu không đã đập thẳng xuống đất.

Anh ta dụi mắt, cố kỹ lại lần nữa.

“Sao có thể không trúng , lúc đó tôi đã xem kỹ rồi mà…”

Nhân viên vẫn kiên định lắc đầu:

“Thưa , đúng là không trúng thưởng.”

Người đang livestream không nhịn bật :

“Xin lỗi nhé các , người này căn bản chẳng trúng số gì cả!”

Bên trong phòng livestream, cũng là một tràng vang.

“Không trúng mà trò lớn thế này, còn lôi cả đám người đến để xem trò của mình à? Thật nực .”

“Gặp kẻ thích phô trương thì có, như này thì đúng là phô trương vô đối! Nghe giọng chắc tên này tưởng mình trúng số nên vung tiền như nước, nợ đầm đìa hả?”

“Tiếp tục đi, tôi muốn xem đoạn sau nữa!”

Tôi híp mắt xem kịch vui, còn Thẩm Lâm thì quay đầu trừng mắt tôi.

“Vé số đâu? Cô giấu tờ trúng thưởng ở đâu rồi đúng không? Nhất định là giấu nó!”

Tờ vé số vẫn đang nằm gọn trong túi tôi, tôi lại vẻ vô tội:

“Vé số bị trộm ngay sau khi tôi tra cứu thấy trúng, tôi sao biết nó ở đâu?”

Nghe đến đây, cả đám người đều Thẩm Lâm với ánh mắt khinh bỉ.

Nhưng giờ phút này, ta chẳng còn tâm trí để quan tâm đến thể diện nữa.

Mắt đỏ rực, ta túm chặt cổ tay tôi, nghiến răng gào lên:

“Vé số là mua! Cô nhất định biết nó ở đâu! Mau đưa cho tôi!!”

“Biên Nguyệt! Tôi cần tờ vé đó để cứu mạng!”

Tôi giằng tay ra khỏi tay ta, :

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...