“Được thôi, mai đi ly hôn.”
04
Có lẽ họ không ngờ tôi đồng ý nhanh đến thế.
Mẹ chồng hoảng hốt.
“Tốt nhất hai người dọn đồ đi ngay đi. Sau ly hôn, tôi sẽ bán căn nhà này, hai người tự tìm chỗ khác mà ở.”
Bà ta cuống lên:
“Đây là tài sản chung của hai vợ chồng!”
“Ờ, đã là tài sản chung thì mẹ dọn ra trước đi.”
Chồng tôi cũng cuống:”Dù là em mua trước hôn nhân, từng này năm rồi cũng tính là tài sản chung!”
Lúc trước bà ta còn hò hét bắt ly hôn, giờ lại tiếc rẻ.
Lúc thì kêu chia tiền không công bằng, lúc thì rêu rao đàn bà từng ly hôn chẳng ai thèm.
Còn lén lút hỏi dò hàng xóm xem tôi có đang qua lại với ai không, nghi ngờ tôi ngoại .
Mười năm qua, tôi đã chịu đựng đủ.
Chúng tôi mỗi lần cãi nhau còn chưa xong, bà ta đã nhảy vào gào đòi ly hôn.
Bố chồng mất sớm, tôi tốt bụng đưa bà ta về sống chung, ai ngờ lại là một tai họa.
Giờ tôi muốn ly hôn, bà ta quay sang bảo tôi loạn.
Tôi với chồng chia phòng ngủ.
Nửa đêm tôi dậy đi vệ sinh, nghe thấy tiếng cãi vã từ phòng bên.
“Mẹ à, mẹ bị gì ? Ly hôn gì? Trực tiếp để ta chết quách đi cho xong!”
“Con trai mẹ vẫn là thông minh nhất. Đợi ta chết rồi, toàn bộ tài sản sẽ thuộc về mình!
Ly hôn còn phải chia tiền, vô lý lắm!”
Tôi nghe xong muốn bật . Mơ lấy hết à?
“Hồi đi chùa về, ta đã bệnh liền mấy tuần, chắc là sắp linh nghiệm rồi!”
“Đúng đó, bệnh mà khám mãi không ra nguyên nhân, chắc là bị báo ứng rồi!”
“Báo ứng của ta đã đến, thì phúc của con chắc cũng sắp tới. Cầu thêm mấy lần nữa là !”
Hai người thầm trong bóng tối.
Tôi thở dài.
Thật ra, tôi đã đi khám rồi – chỉ là viêm họng mãn tính.
Chẳng lẽ họ nghĩ tôi bị ung thư?
05
Không biết mẹ chồng tôi tìm đâu ra một “tượng thần” rồi đem về nhà.
Bà ta bảo rất linh, có thể giúp con trai bà ta phát tài.
Còn lấy khăn đỏ phủ lên, đặt ngay trong phòng ngủ vợ chồng tôi.
Tượng thần thì quay mặt thẳng vào giường, ban đêm lại bật đèn đỏ, đáng sợ kinh khủng.
Sau trận cãi nhau, Lý Vỹ chuyển qua ngủ phòng phụ, để lại cả căn phòng đó cho tôi.
Tôi cầu bà ta đem tượng đó đi chỗ khác, bà không chịu.
“Đây là tượng tôi nhờ lặn lội từ Đông Nam Á mang về! Đừng có vào! Động vào là mất lộc, tiệm bánh của cũng tiêu đời đấy!”
Tôi bảo không cần thần thánh nào phù hộ, ăn bằng thực lực.
Bảo bà ta đem về phòng mình mà thờ.
Bà không chịu, còn lên nhóm gia đình tôi vô ơn, không biết kính thần.
Tôi không phải không kính thần, chỉ là tôi không mê tín mù quáng.
Tối hôm đó, tôi lặng lẽ đem tượng thần của bà ta nhét xuống gầm giường chồng tôi.
Nửa đêm, Lý Vỹ bị ho, chạy vào nhà vệ sinh khạc ra toàn máu.
Anh ta hoảng hốt, gọi mẹ chồng dậy:
“Má ơi, xảy ra chuyện rồi! Sao lại phản tác dụng lên con?”
Hai người đạp cửa xông vào phòng tôi, thấy tượng không còn đâu nữa.
“Đào Đào, tượng tôi nhờ người mang về cho con trai tôi đâu rồi?”
Nhìn vẻ mặt tái xanh của họ, tôi đã chắc chắn bức tượng kia chẳng phải thứ gì tốt lành.
“Chịu thôi, bà bảo là cho con trai bà mà, tôi đã đặt đúng vào phòng con trai bà rồi đấy.”
Hai người lục tung lên, cuối cùng cũng tìm thấy dưới gầm giường.
Ngay lúc đó, Lý Vỹ lại phun ra một ngụm máu tươi ngay lên bức tượng.
Căn nhà này là tôi mua.
Ly hôn rồi mà còn đòi chia một nửa chưa đủ, còn muốn chiếm trọn?
Mẹ chồng hoảng, gọi người phép suốt mấy ngày mới đem tượng đi.
“Đào Đào, giờ là sao chổi của cả cái nhà này! Cô đã hủy hết tài vận của nhà chúng tôi!”
Bà ta đổ hết tội lên đầu tôi.
Tôi chẳng hiểu nổi.
Lý Vỹ sức khỏe kém, ho ra máu, bị công ty cho nghỉ việc, tôi đã bảo đi khám thì không nghe.
Còn tung tin với họ hàng rằng tôi phạm thần thánh, nên bị quả báo giáng xuống đầu Lý Vỹ.
Nếu tôi thật sự có bản lĩnh đó, tôi đã cầu cho thần thánh trừng cả hai người họ rồi.
06
Vì Lý Vỹ thất nghiệp, mẹ chồng tôi cũng bắt đầu học theo, suốt ngày cầm vé số đi cầu thần khấn phật.
Cả hai càng ngày càng mê tín đến mức chẳng buồn giấu diếm nữa.
Cứ đến giờ xổ số là lại lạy lục thành kính:
“Xin lấy mười năm tuổi thọ của vợ con để đổi lấy trúng độc đắc!”
“Xin lấy mười năm tuổi thọ của con dâu để đổi lấy cho con trai tôi phát tài!”
Quay đầu lại, thấy tôi đang đứng sau họ.
Lý Vỹ hơi chột dạ:”Em đừng nghĩ nhiều, thầy từng em mệnh tốt, bọn chỉ muốn hưởng ké chút vận may thôi mà.”
Mẹ chồng cũng ha ha:”Mẹ thì sống chẳng còn bao lâu, tụi con trẻ sống lâu hơn, lấy mười năm của con đổi lấy vận may cho nhà mình, con không giận đấy chứ?”
Tôi gật đầu:”Không giận, lần sau em cũng lấy mạng hai người mà cầu luôn.”
Tôi chỉ cho vui, mà họ thật sự nổi đóa.
“Đào Đào, em điên à! Bọn chỉ chơi, em lại coi là thật à?”
“Em đúng là đàn bà độc địa! Anh trúng năm mươi triệu, chẳng phải em cũng hưởng à?”
Nhưng mà… các người dùng mạng tôi để đổi mà.
Tôi không tin mấy trò mê tín, lần này, tôi cũng muốn cho họ một cú sốc.
Hôm sau, khi Lý Vỹ và mẹ chồng đến mua vé số, tôi đi theo.
Tôi mua luôn hai mươi tờ y chang nhau.
Lý Vỹ khinh khỉnh:”Em mới mua lần đầu, cần gì mua nhiều thế? Phí tiền.”
Mẹ chồng thì chẳng thèm liếc:”Hôm trước còn con trai tôi hoang phí vì vé số, giờ còn chơi lớn hơn cả nó!”
“Mẹ, ta tự tin quá đấy. Con mua mười năm còn chưa trúng, ta tưởng mình là thần tài chắc?”
Cả hai nghiêng ngả.
Chủ tiệm vé số đứng ra dàn hoà:”Nếu trúng thì tốt quá! Một phát nhân hai mươi, số tiền đó phải mấy con số không mới đủ.”
“Cô mà trúng, tôi chặt đầu bóng luôn cho rồi!”
“Anh nhầm rồi! Con dâu tôi xui lắm, còn từng chọc giận Thần Tài nữa cơ, chắc chỉ có tán gia bại sản thôi!”
Tôi chỉ im lặng, cất kỹ vé số.
Chủ tiệm hỏi sao tôi mua hai mươi tờ giống nhau, có ý nghĩa gì không?
Tôi bảo chỉ là ngẫu nhiên chọn thôi.
Về đến nhà, tôi thấy Lý Vỹ đăng status:
【Tiếp tục ước nguyện, thành tâm sẽ linh! Mai chắc chắn trúng lớn!】
Mẹ chồng cũng đăng y chang.
Cứ như đang thực hiện nghi lễ gì đó.
Tôi thấy buồn , cũng đăng lại y nguyên:
【Ước nguyện, thành tâm sẽ linh! Mai chắc chắn trúng lớn!】
Không ngờ Lý Vỹ phát hiện tôi bắt chước, nổi khùng.
【Đào Đào, em bị gì ? Bọn đăng thì liên quan gì em?】
【Thế em đăng thì liên quan gì đến hai người?】
【Em chỉ biết bắt chước người khác thôi à? Xoá đi!】
Tôi thật sự không hiểu, đăng một dòng y như mà cũng không ?
【Đừng có không biết xấu hổ! Bọn nhờ thầy tính ngày giờ, đăng đúng lúc mới linh, em thì biết gì?】
Thì ra là . Họ tin kiểu đăng bài như thế sẽ “thần lực”.
Khó trách không muốn tôi “ăn theo”.
Tôi không xóa. Thậm chí còn chặn luôn tin nhắn từ Lý Vỹ.
Không lâu sau, hắn bắt đầu lên mạng cà khịa tôi:
【Cười chết mất, em ạ, vợ tôi hôm nay phát điên. Học tôi mua vé số, mua hẳn hai chục tờ! Đốt hết năm trăm nghìn!】
【Còn tưởng mình chắc chắn trúng số cơ đấy!】
【Tôi mua hai mươi năm còn chưa trúng nổi năm trăm nghìn, ta tưởng mình vớ vài chục triệu chắc?】
Bên dưới toàn người vào nhạo tôi.
Nói tôi ảo tưởng, bảo vé số chỉ là trò lừa đảo, ai trúng chắc cũng là diễn viên .
07
Tối hôm đó ăn cơm, mẹ chồng bỗng :
“Hôm nay mẹ thấy Tiểu Mai dắt con đi siêu thị. Cô ấy ở ngay khu bên mình. Nhìn ấy vất vả, hay là bảo về đây ở chung đi?”
Chồng tôi còn chẳng thèm hỏi ý kiến tôi:
“Anh thấy cũng , tiện thể giúp đỡ lẫn nhau.”
Giúp đỡ cái quái gì?
Một thằng đàn ông có vợ, ở chung với mẹ đơn thân, thì “giúp đỡ” bằng cách nào?
Cả hai cứ coi tôi như không tồn tại mà qua lại.
Thậm chí còn bàn luôn chuyện cho con Tiểu Mai học trường nào.
Tôi lạnh lùng hỏi:
“Đứa bé là của à?”
Mẹ chồng hừ mũi:
“Ước gì là con của Lý Vỹ!”
“Tiểu Mai vừa trẻ trung vừa dịu dàng, hồi còn quen nhau còn chưa từng hẹn hò với ai khác. Cô thế này giờ tìm đâu ra?”
Còn tôi, là quen qua mai mối.
Mẹ chồng luôn thấy tôi là đồ thừa người khác không thèm, là con trai bà “tốt bụng” mới chịu cưới.
Đúng là không có thì luôn thấy quý giá như trúng số .
Bạn thấy sao?