Trúng Số Đổi Mạng – Chương 1

Chương 1

01

Tôi đi mua vé số cùng chồng.

Lần nào cào vé cũng phải lạy ba lạy, niệm liên tục: “Lạy thần tài, xin hãy cho con trúng số. Dù chỉ là năm trăm vạn cũng …”

Không ai mê tín bằng ta.

Vì giấc mộng trúng số, suốt mười năm hôn nhân, ta không bỏ một ngày nào mà không mua vé số.

Tiền bỏ ra đủ để mua một căn nhà.

Tôi ngồi chờ trong lúc ta lặp lại điệp khúc cũ.

Bất ngờ nghe thấy lầm rầm cầu nguyện: “Xin thần tài phù hộ, lấy mười năm tuổi thọ của vợ con đổi lấy năm trăm vạn!”

Tôi sững người. Không thể tin vào tai mình.

Sao lại ra lời độc địa như thế?

Cho dù là … thì cái dáng vẻ thành khẩn kia hoàn toàn không giống đang .

Tôi đứng đơ tại chỗ, không biết nên phản ứng thế nào.

Anh vừa dứt lời thì hớn hở cào vé. Miệng không ngừng lẩm bẩm: “Lần này chắc chắn sẽ trúng! Nhất định sẽ trúng!”

Tôi thót cả tim.

Bởi vì… ta đang lấy tuổi thọ của tôi để đánh đổi mà!

Một giây sau, nét mặt như quả bóng xì hơi.

Cào trượt, tức giận xé nát vé số, chửi bới om sòm rồi bỏ ra khỏi tiệm.

Tôi đuổi theo hỏi: “Sao lại lấy tuổi thọ của tôi để đổi số?”

Anh giả ngu: “Hả? Có à? Quên rồi.”

Bộ dạng dửng dưng của khiến tôi thấy nghẹn trong lòng.

“Tôi nghe rõ ràng : lấy mười năm tuổi thọ của tôi đổi lấy trúng giải lớn, giờ lại bảo quên?”

Thấy tôi truy tới cùng, đảo mắt: “Thì bừa thôi, em đừng để bụng. Có người bảo cầu linh lắm!

Với lại ai trúng mà chẳng là trúng? Nếu mà trúng năm trăm vạn thì em cũng sống sung sướng theo, đúng không?”

Tôi biết người nhắc tới.

Hai năm trước, vợ của đột nhiên bị ung thư giai đoạn cuối, không một dấu hiệu báo trước.

Chỉ trong chưa đầy hai tháng, ấy qua đời.

Trùng hợp là chồng ấy trúng một khoản lớn từ vé số.

Người ngoài vừa ghen tị vừa ấy mệnh khổ, cả đời vất vả mà chưa kịp hưởng phúc đã ra đi.

Sau khi vợ chết, chồng ta nhanh chóng tái hôn với một hot girl mới hai mươi tuổi.

Thì ra, sự phát tài đó… là đổi bằng mạng sống của vợ mình.

02

Tôi tưởng chuyện đã qua.

Vài ngày sau, chồng tôi lại có ngôi chùa linh thiêng lắm.

Chỉ cần thành tâm cầu khấn là điều ước sẽ thành hiện thực.

Bạn cũng đã từng đến đó.

Anh lái xe, chở theo mẹ chồng mê tín như , cùng tôi tới ngôi chùa heo hút trong núi.

Không có nhiều người viếng.

Chồng tôi cúng một khoản lớn, dẫn tôi và mẹ chồng đi khấn từng điện một.

Miệng họ không ngừng lầm rầm khấn vái, ba lạy chín vái.

Tôi vốn không mê tín, trong khung cảnh ấy cũng không khỏi bị lay .

Tôi chỉ cầu mong gia đình bình an, mạnh khỏe.

Thế mà hôm sau về nhà, tôi ngã bệnh.

Tôi định xin nghỉ đi khám, chồng gắt gỏng:

“Nghỉ gì mà nghỉ? Cảm nhẹ thôi, đừng lãng phí thời gian, đi kiếm tiền đi.”

Tôi cứ nghĩ mình cảm lạnh, nên không tới bệnh viện.

Ai ngờ bệnh kéo dài hai tuần không khỏi.

Đến bệnh viện khám cũng không ra bệnh gì.

Lạ thật.

Tôi bảo chồng hay là lên thành phố lớn khám cho chắc.

Anh không cần, đừng hoang phí.

Tối đó, sau khi tắm xong bước ra, tôi nghe thấy tiếng thì thầm trong phòng mẹ chồng.

“Con xem có phải đã linh nghiệm rồi không?”

“Chắc đấy! Đào Đào bệnh bao lâu rồi? Phải nửa tháng rồi nhỉ?”

Tôi đứng sững lại.

Họ vui mừng vì tôi bệnh sao?

“Ha ha, lần đó con tới chùa đã cầu dùng mười năm tuổi thọ của ta để đổi lấy phát tài! Nhìn ta ho sù sụ thế kia, chắc sắp không qua nổi rồi! Biết đâu ta chỉ có hơn ba mươi năm tuổi thọ thôi!”

Lời chồng khiến tôi lạnh toát sống lưng.

Dù tôi không tin mê tín, chưa bao giờ nghĩ người nằm cạnh mình… lại mong tôi chết sớm như thế.

Mẹ chồng phụ họa:

“Con không uổng phí tiền hương đâu! Chắc chắn Bồ Tát nghe thấy lòng thành của con rồi!”

Nhưng lần đó ở chùa…

Tôi nhớ có một vị sư đi tới chặn đường chồng tôi.

Chỉ đúng một câu: “Hãy trân trọng vợ .”

Lúc đó tôi còn thấy ấm lòng, nghĩ chuyến đi không uổng phí.

Mặt chồng tôi thoáng thay đổi, hỏi có ý gì.

Vị sư mỉm , tôi là người có thể mang lại may mắn cho gia đình .

“Vậy còn mẹ, mẹ cầu gì?”

“Tất nhiên là cầu cho vợ con sớm chết, để con phát tài, rồi đón Tiểu Mai về chứ sao!”

Tiểu Mai – mối đầu của chồng tôi.

Năm xưa vì nhà ấy gặp khó khăn, chồng tôi không có tiền cưới nên mới chia tay.

Sau đó mới quen tôi.

Mười năm hôn nhân rồi mà mẹ chồng vẫn nhớ tới ta hơn cả tôi.

Tôi như bị nghẹn, tay nắm chốt cửa cũng buông lơi.

Nếu không phải lần này tôi bệnh, e rằng cả đời tôi vẫn bị giấu trong bóng tối.

Mà tôi… tôi chỉ cầu mong gia đình bình an.

Bây giờ lại, tôi chẳng khác gì một kẻ hề.

Với họ, tôi thậm chí không coi là con người.

03

Lại một lần nữa, trước khi xổ số, chồng tôi quỳ trước tượng Phật trong nhà, vừa lạy vừa khấn:

“Xin Bồ Tát phù hộ cho con phát tài, trúng số lớn, thăng quan tiến chức!

Dùng mười năm tuổi thọ của vợ con để đổi lấy năm mươi triệu!”

Tay tôi run lên, rơi tách trà xuống đất vỡ tan.

Chồng tôi quay đầu trừng mắt:

“Em ?!”

“Em cố ý lúc cầu thần phải không? Không muốn phát tài hả?”

Mẹ chồng nghe tiếng , cũng chạy ra khỏi phòng:

“Trời ơi, Đào Đào, con lại giở trò gì ! Nếu Lý Vỹ không phát tài thì có lợi gì cho con chứ?”

Mắt tôi đỏ hoe.

Chỉ là không cầm chắc tách trà thôi mà.

Tôi :”Mẹ, con trai mẹ vừa khấn xin dùng mười năm tuổi thọ của con để đổi lấy trúng số đấy.”

Mẹ chồng không ngờ tôi dám thẳng ra.

Bà ngẩn người.

Rồi nhanh chóng biến sắc, đổi sang giọng cãi chày cãi cối:

“Lý Vỹ chỉ linh tinh thôi! Con nghe nhầm rồi!”

Tôi khẽ bật :

“Vậy thì lần sau con cũng cầu nguyện bằng tuổi thọ của ấy.”

Lần này bà ta thật sự cuống:

“Đào Đào! Ý con là gì hả? Sao con ác độc thế? Con trai mẹ chỉ bâng quơ, con lại nguyền rủa nó chết à?”

Tôi nhướng mày:

“Mẹ, con đã cầu gì đâu. Chẳng phải con cũng chỉ bâng quơ thôi sao?”

Thái độ thản nhiên của tôi khiến bà ta trông như một con hề nhảy nhót.

Mặt bà tím tái như gan lợn:

“Rõ ràng mẹ nghe thấy con nguyền rủa con trai mẹ!”

“Tưởng tượng thôi mẹ ạ.”

Tôi định vào phòng thì bà ta lôi chuyện cũ ra:

“Hồi đó mẹ đã không nên cưới đứa con dâu độc địa này về! Lý Vỹ, con thấy báo ứng chưa!”

Lý Vỹ đang tức vì lại không trúng số, nghe thấy thế cũng bực:

“Gì mà báo ứng? Hồi đó không phải mẹ ép cưới à? Không thì con lấy ta gì?”

Hai người cãi qua cãi lại, cuối cùng đổ hết lên đầu tôi.

“Bọn con sống với nhau bao nhiêu năm mà không có con, chi bằng ly hôn sớm đi! Mẹ thấy Tiểu Mai vẫn còn độc thân, hai đứa quay lại với nhau thì hợp biết mấy!”

Mẹ chồng cáu lên với chồng tôi.

Theo tôi biết thì Tiểu Mai – người cũ của ta – đã từng kết hôn, ly dị, còn có một đứa con ba tuổi.

Không hiểu sao mẹ chồng tôi lại nghĩ ấy sẽ quay lại với thằng con trai béo lười, lương ba triệu, chẳng tiến bộ gì suốt mười năm qua?

Huống hồ, kinh tế trong nhà này toàn dựa vào tiệm bánh của tôi.

Tôi mở một chuỗi tiệm bánh, còn ta thì tiền lương không đủ trả tiền nhà.

Căn nhà họ đang ở cũng là tôi mua.

“Ly dị ngay đi! Cô không đẻ con, còn khắc cả con trai tôi!”

Hóa ra trong mắt bà ta, lý do con trai mình không phát tài là vì tôi.

Từ lúc nghe hai người họ lén lút bàn chuyện dùng sức khỏe của tôi để đổi vận, tôi đã thấy ghê tởm.

Tôi thản nhiên :

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...