Trùng Sinh Về Thập [...] – Chương 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Thằng nhãi này, từ khi đến đây, Lâm Kiến Quân chưa từng nghe nó gọi mình một tiếng bố, nghĩ đến là Lâm Kiến Quân lại tức, “Tao là bố mày, đâu phải kẻ thù của mày, cần gì phải nhìn tao như thế?”

Tiểu Thuyên lạnh lùng cười một tiếng, dáng vẻ giống hệt một con thú hoang đang nhe nanh, “Bố cũng xứng tự xưng là bố ư? Bố tính là loại bố gì?”

Lâm Kiến Quân giận sôi máu, giơ tay cho Tiểu Thuyên một cái tát, tiếng kêu giòn tan vang vọng khắp phòng khách, “Để mày không biết trên dưới, mày đang nói chuyện với ai thế hả?”

Anh Tử giật mình, lao đến che chở Tiểu Thuyên, kinh ngạc và giận dữ nhìn Lâm Kiến Quân, “Bố, sao bố lại đánh con?”

Hương Đào cũng chạy ra khỏi phòng, đôi mắt kinh hãi mở lớn, không chút do dự, chạy đến bên Tiểu Thuyên, dùng cơ thể nhỏ bé che chắn cho trai.

Sau cái tát này, cơn giận trong lòng Lâm Kiến Quân cũng nguôi ngoai được phần nào, ta trừng mắt nhìn Tiểu Thuyên, “Mày đúng là bị mẹ mày dạy hư rồi! Không muốn ở lại đây thì cút đi!”

Tiểu Thuyên nắm chặt nắm , cậu bé muốn lập tức xông ra khỏi căn nhà đầy tủi nhục này, cậu lại nghĩ đến mẹ mình, cậu cứ thế xông ra ngoài thì chẳng giải quyết được vấn đề gì, chỉ khiến mẹ cậu lo lắng vô ích.

Cậu cắn chặt răng, chưa đến lúc, cậu vẫn chưa trưởng thành.

Anh Tử ôm lấy Tiểu Thuyên, giận dữ trừng mắt nhìn Lâm Kiến Quân, cũng chẳng gì được ta.

Khi Hạ Mỹ Linh và Đại Thuyên trở về, trời đã gần tối, trên mặt cả hai ẩn hiện niềm vui, hôm nay lại chạy cả ngày, tìm được một mảnh đất ngay rìa thành phố, bên cạnh còn có một tuyến xe buýt, chủ đất cũng đồng ý cho thầu đất.

Thế vừa vào đến nhà, Hạ Mỹ Linh đã cảm thấy có gì đó không ổn, bầu không khí trong nhà vô cùng nặng nề.

--- Chương 13 --- Một Trận Đòn Dưới Đế Giày

Lãnh Hàn Hạ Vũ

Nhìn thấy vết tát trên khuôn mặt non nớt của Tiểu Thuyên, cơn giận của Hạ Mỹ Linh bùng lên tận đỉnh đầu.

Không cần hỏi, cũng biết là ai đã đánh.

Tiểu Thuyên còn muốn che mặt, cố gắng không để biết, Hạ Mỹ Linh vẫn phát hiện ra, cậu bé quay lại an ủi Hạ Mỹ Linh, “Mẹ, con không sao đâu, con không đau.”

Nước mắt Hạ Mỹ Linh trào ra, đau lòng vuốt ve khuôn mặt con. Thế hệ họ, từ nhỏ đã bị người lớn đánh đập mà lớn lên, đến khi tự mình cha mẹ, lại bắt đầu đánh con.

Nhưng Hạ Mỹ Linh chưa bao giờ nỡ đánh con, bởi vì con đã không có cha thương, đã đủ đáng thương, cũng đủ hiểu chuyện rồi.

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/trung-sinh-ve-thap-nien-80-toi-thanh-tieu-my-nhan-gay-bao-o-dai-vien-quan-doi/chuong-28.html.]

Hạ Mỹ Linh nhìn nửa khuôn mặt sưng đỏ của Tiểu Thuyên, có thể tưởng tượng Lâm Kiến Quân đã dùng sức mạnh đến mức nào. Cái tát này còn khiến đau lòng hơn là đánh vào chính bản thân .

Lâm Kiến Quân tan sở về nhà vào buổi tối, trời đã tối rồi, Hạ Mỹ Linh và các con chắc chắn đã về, ta nhất định phải về gặp Hạ Mỹ Linh, ta không thể chịu nổi những trò quậy của người phụ nữ này nữa rồi.

Thật sự không được thì đuổi tất cả bọn họ đi cho xong, Lâm Kiến Quân nghĩ trong lòng.

Đi đến cửa nhà, Lâm Kiến Quân ý thấy không có ánh sáng lọt qua cửa sổ, nghe kỹ một chút, cũng không nghe thấy tĩnh gì, trong chớp mắt, Lâm Kiến Quân thậm chí còn có chút vui mừng, ta đưa tay gõ cửa.

Đợi một lát, không thấy ai ra mở cửa.

Lẽ nào thật sự đi rồi?

Lâm Kiến Quân mò chìa khóa, mở cửa, trong nhà không bật đèn, ta mò mẫm định bật đèn, đột nhiên trong bóng tối nhìn thấy một bóng người.

Anh ta giật mình, định bật đèn, đột nhiên có một thứ gì đó xé toạc không khí trong bóng tối, phát ra tiếng nổ lách tách ngắn và sắc nhọn, ngay lập tức, một vật cứng rắn như điện giật quất vào mặt ta.

“Bốp!”

Cơn đau nhói khiến não Lâm Kiến Quân mất kiểm soát trong chốc lát, ta thậm chí còn chưa kịp phản ứng, tiếng nổ lách tách lúc nãy lại vang lên, tấm ván rộng lớn đó lại nặng nề quất vào mặt ta, đối phương hành nhanh đến khó tin, trong vòng một hai giây ngắn ngủi, lại liên tục quất thêm vài lần.

“Bốp bốp bốp bốp!”

Lâm Kiến Quân cuối cùng cũng phản ứng lại, trong phòng quá tối, ta thậm chí không biết trốn đi đâu, chỉ dựa vào bản năng mà né tránh, tấm ván như mưa rơi xuống đầu, cổ, mặt ta, có người đang đuổi theo đánh ta!

“Ái da! Ai! Hạ Mỹ Linh? Cô điên rồi!” Lâm Kiến Quân ôm đầu, chạy thoát ra khỏi cửa, vì quá vội vàng, nửa bên mặt đập mạnh vào khung cửa, đau đến hoa mắt, nước mắt giàn giụa.

Người đánh ta cũng đuổi theo, không chút nương tay quất vào lưng ta, trên hành lang có đèn, Lâm Kiến Quân lần này nhìn rõ rồi, quả nhiên là Hạ Mỹ Linh, ấy đang cầm một chiếc giày trong tay, ấy đang dùng đế giày mà quất ta!

Lâm Kiến Quân hoàn toàn nổi giận, gầm lên, “Hạ Mỹ Linh, phát điên cái gì thế?”

Hạ Mỹ Linh lạnh lùng nhìn ta, đối diện với ánh mắt âm trầm của ấy, trái tim Lâm Kiến Quân không khỏi rợn người. Anh ta ôm lấy khuôn mặt nóng rực đau đớn, “Cô gì thế? Hạ Mỹ Linh, đồ đàn bà điên!”

Động tĩnh lớn như vậy, hàng xóm bên cạnh đều mở cửa, thò đầu ra xem, thấy là vợ chồng Lâm Kiến Quân đánh nhau, Lý Bình Tầm vội vàng hỏi, “Sao thế? Tự nhiên yên lành sao lại đánh nhau?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...