Trùng Sinh Về Thập [...] – Chương 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

“Mẹ, không sao đâu, con với Anh Tử cứ về quê đi, dù sao chỗ này cũng nhỏ, không đủ chỗ cho nhiều người như vậy.” Đại Xuyên không muốn Hạ Mỹ Linh phải bận tâm về chuyện đi hay ở của họ nữa, dù sao Tiểu Xuyên và Hương Đào có thể ở lại học hành, họ đã rất vui rồi.

Nhưng Hạ Mỹ Linh không muốn, cũng biết trong thâm tâm Đại Xuyên muốn ở lại thành phố, nếu có cơ hội đổi đời, ai lại muốn cả đời mặt đối đất vàng lưng quay trời xanh chứ?

Cô nhìn Lâm Kiến Quân, trên mặt ta ẩn hiện chút vui sướng đắc ý.

Trong lòng Lâm Kiến Quân quả thực cũng thoải mái hơn một chút, Hạ Mỹ Linh cứ nghĩ có thể dễ dàng nắm thóp ta như vậy, Lâm Kiến Quân không muốn để ta dễ dàng toại nguyện như thế.

Anh ta nhìn Đại Xuyên, lắc đầu. Đại Xuyên trình độ kém cỏi, cả đời nó sống ở quê cũng chẳng có gì không tốt, thành phố đối với nó mà nói, áp lực quá lớn, nó sống cũng sẽ không tốt. Lâm Kiến Quân tự nhủ, ta đang giúp Đại Xuyên đưa ra lựa chọn đúng đắn, tránh cho họ đi theo Hạ Mỹ Linh, người chẳng hiểu biết gì mà loạn.

Tiểu Xuyên không chịu, mắt cậu bé hơi đỏ, “Cả nhà chúng ta phải ở cùng nhau, trai và chị dâu cũng không về, chúng ta đều ở lại thành phố.”

Anh Tử dịu dàng khuyên cậu bé, “Chúng ta về cũng tốt, ở nhà luôn cần người trông nhà, đến lễ tết, các con về, cũng có hoa quả rau củ để ăn đó. Anh với con không có học thức, chỉ hợp trồng trọt thôi.”

Tiểu Xuyên kiên quyết lắc đầu, “Đều ở lại thành phố.”

Hương Đào cũng sắp khóc, bé đến cầu xin Lâm Kiến Quân, “Bố ơi, bố nghĩ cách đi, để trai và chị dâu cũng ở lại đi, trồng trọt mệt lắm.”

“Ở lại thành phố thì lấy gì mà ăn mà uống? Các người cũng không nghĩ đến vấn đề thực tế này, ở nông thôn, chỉ cần chăm chỉ một chút, ít nhất là không lo đói bụng đâu.” Lâm Kiến Quân nói, không biết là vì hổ thẹn hay vì điều gì, “Đợi khi Đại Thuyên quay về, tôi sẽ đưa ít tiền cho các người mang về.”

Nhắc đến tiền, ta nhớ ra sổ tiết kiệm của mình vẫn nằm trong tay Hạ Mỹ Linh, lỡ như ấy mất, đi ngân hàng lại cũng khá phiền phức, “Mỹ Linh, đưa sổ tiết kiệm của tôi đây.”

Hạ Mỹ Linh nhìn Lâm Kiến Quân, cố ý hỏi, “Anh định cho Đại Thuyên và vợ bao nhiêu tiền?”

Lâm Kiến Quân nghẹn lời, Hạ Mỹ Linh đã có sổ tiết kiệm của ta, đương nhiên biết ta có bao nhiêu tiền, ta nói giọng cục cằn: “Cái này không cần lo.”

Anh ta không nghĩ Hạ Mỹ Linh biết cách rút tiền, nên cũng không quá lo lắng.

Hạ Mỹ Linh nói: “Đây là tài sản chung của chúng ta, tôi sợ mang ra ngoài cho người khác tiêu, vẫn là tôi giữ thì hơn.”

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/trung-sinh-ve-thap-nien-80-toi-thanh-tieu-my-nhan-gay-bao-o-dai-vien-quan-doi/chuong-26.html.]

Lâm Kiến Quân nén giận, “Cô nói bậy bạ gì đấy! Tôi có thể đưa cho ai tiêu chứ?”

“Cái này tự biết trong lòng.” Hạ Mỹ Linh nhìn thẳng vào Lâm Kiến Quân, ra vẻ đã biết tất cả.

“Nói năng lung tung!” Lâm Kiến Quân tức giận, lại bổ sung một câu, “Không thể nói lý! Vô cớ sự!”

Hạ Mỹ Linh mỉm cười nhìn Lâm Kiến Quân, giọng điệu lại lạnh băng, “Được thôi, nói không có, vậy thì thề đi, nếu có lấy tiền cho người phụ nữ bên ngoài tiêu, và người phụ nữ đó đều sẽ không được c.h.ế.t yên lành!”

Lâm Kiến Quân trợn mắt, không nói nên lời, mãi một lúc sau mới giận dữ nói: “Tôi không rảnh để ở đây nghe giở trò vô lý!”

--- Chương 12 --- Hai Tấm Vé Giường Nằm

Lâm Kiến Quân không thủ tục cho vợ chồng Đại Thuyên theo quân, lại tích cực mua vé tàu cho họ về nhà. Hạ Mỹ Linh không những không ngăn cản, mà còn nghĩ đến Anh Tử đang mang thai, nên đã bảo Lâm Kiến Quân mua vé giường nằm.

Đại Thuyên cũng không còn ý định ở lại, quả đúng như Lâm Kiến Quân nói, và Anh Tử không có hộ khẩu thành phố, không có kỹ năng, học vấn, ở lại đây quả thực chỉ thêm gánh nặng.

Vợ chồng bàn bạc xong, nhất trí quyết định quay về.

Thế Hạ Mỹ Linh lại thay đổi thái độ, khuyên họ đừng về.

“Về nông thôn, cả đời ruộng thì có tiền đồ gì? Ở lại thành phố, thành phố nhiều cơ hội việc , chỉ cần người siêng năng, chịu khó việc, kiểu gì cũng có cơm ăn.”

Đại Thuyên tính cách bảo thủ, sau những ngày ở thành phố, vẫn muốn về nhà, “Mẹ, không phải mẹ đồng ý cho chúng con về sao? Còn bảo bố mua vé giường nằm nữa.”

Lãnh Hàn Hạ Vũ

“Vé tàu tôi có việc cần dùng, nên mới bảo bố mua, chứ không phải để các người về.”

Hạ Mỹ Linh biết nghe lời Anh Tử, liền khuyên Anh Tử, “Nông thôn thì không c.h.ế.t đói được đâu, xem môi trường giáo dục cho trẻ con ở nông thôn tệ thế nào? Các người ở lại thành phố, sau này con cái cũng sẽ học ở thành phố. Nếu các người không ở lại, sau này con cái các người cũng sẽ phải giống các người, từ nông thôn từng chút một mà đi lên, vất vả cho các người, có thể giúp con cái có khởi điểm cao hơn.”

“Nếu các người thật sự muốn về, vậy thì tôi cũng không cản.” Hạ Mỹ Linh tuy muốn họ ở lại, vẫn tôn trọng ý kiến của họ.

Anh Tử lòng, ấy cũng có nỗi lo, “Thế bố không cho chúng con ở lại.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...