Trùng Sinh Về Thập [...] – Chương 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Lý Bình tuổi tác xấp xỉ , tính rất hòa nhã, Hạ Mỹ Linh muốn hỏi thăm một số tin tức, buổi tối liền mang một ít đặc sản địa phương đến nhà Lý Bình.

Từ chỗ Lý Bình, được biết Lâm Kiến Quân là cán bộ cấp đoàn, gia đình theo quân không cần phải xin phép đặc biệt, trường hợp của là khác địa phương, sẽ liên quan đến việc chuyển hộ khẩu, chuyển trường cho con cái, vẫn còn khá phức tạp.

Lý Bình kéo tay : “Em ngốc, sao bây giờ em mới theo quân vậy? Ai cũng muốn vươn lên cao, vì con cái, em lẽ ra phải vào thành phố sớm hơn rồi.”

Hạ Mỹ Linh cũng cảm thấy mình ngu ngốc cực kỳ, nếu sớm dẫn các con vào thành phố, Tiểu Xuyên và Hương Đào đều học ở thành phố, nguồn giáo dục nhận được chắc chắn sẽ hoàn toàn khác.

“Lâm Kiến Quân không chịu.” Hạ Mỹ Linh cười khổ: “Anh ta chê chúng tôi phiền phức.”

Lý Bình lộ ra vẻ kinh ngạc, ngay sau đó như chợt nhớ ra điều gì, vỗ vỗ tay Hạ Mỹ Linh, nói đầy ẩn ý: “Phụ nữ à, thật sự phải học cách thông minh hơn một chút.”

Hạ Mỹ Linh cảm thấy ta đang ngấm ngầm ám chỉ mình, không hỏi sâu, vì có hỏi Lý Bình cũng sẽ không nói, chỉ tự giễu cười: “Đúng vậy, tôi chính là quá ngu ngốc mà.”

Cô không ngồi lâu, hỏi thăm được tin tức mình muốn rồi rời khỏi nhà Lý Bình, nhà Lý Bình cũng có hai đứa con, nghe Lý Bình nói, học hành không được, chồng ấy sau này định cho chúng đi lính.

Hạ Mỹ Linh trở về nhà, nhìn thấy ba đứa con, không khỏi cảm thấy hổ thẹn, trước đây luôn nghĩ chỉ cần nuôi con lớn là được, phụ nữ nông thôn ít kiến thức, chưa bao giờ nghĩ đến việc vạch ra tiền đồ cho con, không có tiền đồ thì thôi, thậm chí còn không thể đảm bảo chúng được bình an.

Buổi tối, Hạ Mỹ Linh dẫn Hương Đào ngủ ở phòng nhỏ, Đại Xuyên và vợ ta ngủ ở phòng của Lâm Kiến Quân, Tiểu Xuyên tạm ngủ trên ghế sofa trong phòng khách.

Đêm khuya, Hạ Mỹ Linh mở mắt nhìn trần nhà, không chút buồn ngủ, liệu đời này có thể thay đổi số phận của mình và các con không?

Trưa hôm sau, Lâm Kiến Quân trở về, đêm qua ta cũng không ngủ ngon.

“Anh nhanh chóng giúp chúng tôi thủ tục đi, tháng 9 khai giảng, Tiểu Xuyên và Hương Đào đều phải đi học.”

Lâm Kiến Quân vẻ mặt mệt mỏi: “Chúng chưa bao giờ học ở thành phố, học lực cũng không theo kịp con cái thành phố, chi bằng vẫn cứ về quê học đi.”

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/trung-sinh-ve-thap-nien-80-toi-thanh-tieu-my-nhan-gay-bao-o-dai-vien-quan-doi/chuong-22.html.]

“Tôi đã hỏi thăm rõ ràng rồi, Sư trưởng Hà sống ở trên lầu, nếu không giúp chúng tôi thủ tục, tôi sẽ đi tìm Sư trưởng Hà giúp chúng tôi .” Hạ Mỹ Linh thái độ kiên quyết.

Lâm Kiến Quân đột nhiên trở nên cáu kỉnh, ta lãnh đạo bao nhiêu năm rồi, chưa bao giờ bị kiềm chế như thế này: “Hạ Mỹ Linh, nhất quyết cố chấp theo ý mình, nếu các con không thích nghi được với cuộc sống thành phố, có gánh nổi trách nhiệm không?”

“Cuộc đời của chúng, chúng tự chịu trách nhiệm, tôi chỉ giúp chúng trải một con đường thuận lợi hơn.” Hạ Mỹ Linh u u nhìn Lâm Kiến Quân: “Lâm Kiến Quân, đôi khi tôi thật sự muốn hiểu lòng bằng cái gì, ngay cả súc vật còn biết thương con cái của mình, lại không biết, còn tệ hơn cả súc vật sao?”

Mấy đứa trẻ đang ngồi cạnh bàn ăn, chăm nhìn Lâm Kiến Quân.

Lâm Kiến Quân quay đầu đối diện với ánh mắt của chúng, ngay khoảnh khắc đó, mặt mũi ta nóng ran, nếu các con cứ ở quê, ta có thể thản nhiên ngơ, chúng lại đang sống sờ sờ đứng trước mặt ta, dùng ánh mắt thất vọng tột độ nhìn ta.

Trong lòng Lâm Kiến Quân không khỏi nảy sinh chút áy náy, quyết định ban đầu kiên quyết bắt họ về quê cũng bắt đầu lung lay.

Lãnh Hàn Hạ Vũ

“Thôi được, các cháu muốn ở lại thành phố đi học thì cứ ở đây, còn và Đại Xuyên hai người về đi, ở đây hai người cũng không tìm được việc gì , chi bằng về quê trồng trọt, cũng tiện chăm sóc cha mẹ.” Lâm Kiến Quân thỏa hiệp, nếu chỉ có Tiểu Xuyên và Hương Đào ở đây thì ta cũng có thể chấp nhận.

“Giao bọn trẻ cho , tôi không yên tâm. Đại Xuyên không thể cả đời nông, nó cũng phải tìm việc gì đó ở thành phố, chúng tôi đều phải ở lại đây, không có gì phải bàn cãi.”

“Nó lại không có hộ khẩu thành phố, ngay cả công việc cũng không tìm được, ở đây gì? Cô thì khỏi phải nói rồi, ở đây gì được?”

“Tôi đã hỏi rồi, chúng tôi là gia đình quân nhân, đều có thể chuyển hộ khẩu lên thành phố, đừng hòng lừa tôi.” Hạ Mỹ Linh nói.

Lâm Kiến Quân trừng mắt, không nói nên lời, mới một đêm không gặp, Hạ Mỹ Linh đã hỏi thăm ai mà biết được những chuyện này?

“Anh nói xem có đi thủ tục hay không, nếu không , tôi sẽ đi tìm lãnh đạo của các để , ông ấy ở ngay trên lầu, tìm ông ấy rất tiện!”

Lâm Kiến Quân cau mày, “Cô bớt rắc rối cho người ta đi!”

“Anh không thì tôi đành phải phiền người ta vậy.” Hạ Mỹ Linh nói.

Lâm Kiến Quân cười khẩy, “Cô tưởng muốn sao là được sao? Quân đội cũng là nơi có quy tắc, không phải dùng cái kiểu càn ở nông thôn mà giải quyết được mọi việc đâu. Tôi đã nói rồi, tôi đồng ý Tiểu Xuyên và Hương Đào ở lại thành phố đi học, còn và Đại Xuyên phải về quê, chỗ này cũng không đủ chỗ cho nhiều người như vậy.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...