Trùng Sinh Về Thập [...] – Chương 182

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Đại Xuyến nói: “Nhưng chúng con không có hộ khẩu địa phương, không mua được nhà. Mẹ, chúng con muốn lấy tên mẹ để mua một căn nhà, hiện tại hộ khẩu ngoại tỉnh không mua được nhà.”

Bây giờ có chính sách thí điểm bán nhà công, Cục Xây dựng đô thị khả năng cao cũng có. Nếu Hạ Mỹ Linh bây giờ mua nhà công thí điểm, sau này có thể sẽ không có cơ hội được phân nhà phúc lợi nữa.

Nhưng nếu không như vậy, Đại Xuyến và bọn họ lại không thể mua nhà.

Hạ Mỹ Linh chỉ biết kiếp trước sau này bất sản có thể giao dịch tự do, cụ thể là năm nào thì không rõ.

Tuy mới đến Cục Xây dựng đô thị, là chuyên gia, chức danh cũng không tồi, rất có cơ hội được phân nhà phúc lợi.

Lãng phí cơ hội này thì có chút đáng tiếc.

Hạ Mỹ Linh suy nghĩ kỹ lưỡng rồi phân tích điều này cho Đại Xuyến nghe.

“Hiện tại nhà nước đang bắt đầu mở cửa cho việc mua bán nhà đất tư nhân, bây giờ vẫn còn hạn chế, cầu hộ khẩu địa phương, nhân viên của đơn vị đó, vài năm nữa chắc chắn sẽ nới lỏng điều kiện, chi bằng đợi hai năm nữa xem sao.”

Đại Xuyến nghe xong, cũng cảm thấy có chút không đáng, chuyện họ muốn dọn ra ngoài thì đã quyết định rồi.

“Nếu vậy thì chúng con nhà ở tạm đã, đợi chính sách mở cửa rồi hẵng mua nhà.”

“Các con muốn dọn ra ngoài, mẹ cũng không có ý kiến, cứ đợi Anh Tử sinh xong, ở cữ xong đã nhé.”

“Vâng, chúng con cũng tính như vậy.”

Hạ Mỹ Linh không đi tìm Hà Văn Quang, mấy ngày sau, Hà Văn Quang đến tìm .

Anh cố ý đợi Hạ Mỹ Linh tan ca, đứng đợi ở ven đường, vốn dĩ hai đơn vị cũng gần nhau, gặp mặt cũng tiện.

“Anh Hà.” Gặp Hà Văn Quang, Hạ Mỹ Linh cũng không cảm thấy ngại ngùng, trong lòng đã nghĩ thông suốt rồi, cho nên nhìn thấy Hà Văn Quang, cũng rất tự nhiên.

“Mỹ Linh, sau khi tan sở có kế hoạch gì không? Tôi mời ăn cơm nhé?”

Hạ Mỹ Linh còn muốn về nhà, bây giờ tuy có Mộng Liên chăm sóc Anh Tử ở nhà, Anh Tử sắp đủ tháng rồi, Đại Xuyến lại thỉnh thoảng ở lại công trường, thật sự không yên tâm.

Nhưng nhân cơ hội này, nói rõ với Hà Văn Quang cũng tốt.

Hạ Mỹ Linh nói: “Làm việc trên bàn giấy cả ngày ở đơn vị, cổ tôi cứng hết cả rồi. Chi bằng đi dạo một chút, đi bộ một lát rồi tôi sẽ về nhà.”

Hà Văn Quang đồng ý.

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/trung-sinh-ve-thap-nien-80-toi-thanh-tieu-my-nhan-gay-bao-o-dai-vien-quan-doi/chuong-182.html.]

Các đồng nghiệp của Hạ Mỹ Linh lần lượt đi ngang qua họ, ánh mắt lướt qua hai người. Hà Văn Quang thường xuyên đến họp nên người ở Cục Xây dựng đô thị cũng rất quen thuộc với .

Hạ Mỹ Linh thì khá thản nhiên, cũng không sợ người khác nói mình đi cửa sau hay gì đó, chỉ cần năng lực của bản thân đặt ở đó, thì không sợ người khác nghi ngờ.

Hai người lại đi dọc theo con đường.

Hà Văn Quang không chủ mở lời, Hạ Mỹ Linh cũng không tiện nói trước.

“Cô đến thành phố này cũng đã năm năm rồi nhỉ?” Hà Văn Quang nói.

Hạ Mỹ Linh gật đầu: “Đúng vậy, lúc đến, Tiểu Xuyến còn đang học cấp hai, giờ Tiểu Xuyến đã đi rồi, Hương Đào cũng học lớp mười hai rồi, sang năm sẽ thi đại học.”

Hà Văn Quang cảm thán nói: “Thời gian trôi qua thật nhanh. Cuộc đời đúng là như bóng câu qua cửa sổ, thoắt cái, đã trôi qua gần hết cuộc đời rồi.”

Hạ Mỹ Linh cũng thấy thời gian trôi qua quá nhanh, “Đúng là nhanh thật, tôi chẳng mấy năm nữa là đến tuổi về hưu rồi, cứ thấy mình vẫn chưa đủ.”

“Chị là chuyên gia mà, sau khi chị về hưu, nếu còn muốn việc thì có thể được tái tuyển dụng. Đến lúc đó, chị sẽ nhận hai khoản lương, một là lương hưu, một là lương tái tuyển dụng.”

Mắt Hạ Mỹ Linh sáng lên, “Thật sao ạ, tôi còn không biết đó, cứ tưởng đến lúc là phải về hưu, không được nữa chứ.”

“Người khác thì mong chờ về hưu để hưởng phúc, chị thì ngược lại hoàn toàn.” Hà Văn Quang cười nói.

Hạ Mỹ Linh nói: “Chắc là vì tôi tham gia công tác quá muộn. Bốn mươi ba tuổi mới đi , tính ra cũng chỉ việc được mười hai năm.”

Hà Văn Quang nói: “Khi còn trẻ, tôi không nhận ra thời gian trôi nhanh đến vậy. Lúc đó tôi cũng như chị bây giờ, dồn hết nhiệt huyết vào công việc, người khác giới thiệu thì tôi cứ thấy phiền phức. Hồi ấy không hiểu sao, tôi chẳng có ý định tái hôn chút nào. Chớp mắt một cái, nửa đời người đã trôi qua rồi.”

Hạ Mỹ Linh không kìm được nói: “Anh Hà, tôi nói thật lòng, đời này không có con cái, nếu còn muốn có con, xem thử có tìm được nào trẻ hơn một chút không. Điều kiện của tốt, đâu phải không có cơ hội.”

Hà Văn Quang trợn mắt, lắc đầu lia lịa, “Thế sao được? Tôi đã cái tuổi này rồi, tìm một trẻ, không phải là người ta sao? Tôi chưa từng nghĩ như vậy, đối với con cái, tôi cũng không có chấp niệm gì.”

Lãnh Hàn Hạ Vũ

Hạ Mỹ Linh thì không nghĩ đến chuyện hay không , chuyện đôi bên nguyện, không lừa dối nhau là được.

Hà Văn Quang nhìn , hỏi: “Chị đã nghĩ kỹ chưa?”

Hạ Mỹ Linh hơi sững sờ, chủ đề này nhảy quá nhanh, có chút không theo kịp, ngay sau đó đã phản ứng lại.

Cô hít một hơi, nghiêm túc nói: “Anh Hà, tôi đã cân nhắc kỹ rồi. Hiện tại, tôi không tính đến chuyện tái hôn.”

--- Chương 74 ---

Hà Văn Quang cảm thấy hơi bất ngờ, nghĩ lại, thì cũng hợp hợp lý.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...