Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Hạ Mỹ Linh tiến lên đón, “Nguyễn trưởng phòng, giám đốc Mạnh đã ký tên cho tôi chưa?”
Nguyễn trưởng phòng điều chỉnh nét mặt, nói với Hạ Mỹ Linh: “Kỹ sư Hạ, có phải là chưa tìm hiểu kỹ cầu bên Sở Xây dựng đô thị không, cầu bên đó cao lắm, hay là cứ ở công ty rèn luyện thêm hai năm nữa rồi hãy nói?”
Hạ Mỹ Linh nghe ra lời chưa nói hết của ông ta, Mạnh Giang Lâm cảm thấy không đủ năng lực, không chịu ký tên cho .
“Vậy thì tôi chỉ có thể tự mình đi tìm giám đốc Mạnh thôi.”
Hạ Mỹ Linh không nói nhiều với Nguyễn trưởng phòng, cũng nhìn ra rồi, vấn đề không nằm ở Nguyễn trưởng phòng.
Cô từng giao thiệp với Mạnh Giang Lâm, đại khái biết đây là loại người nào.
Nguyễn trưởng phòng trơ mắt nhìn Hạ Mỹ Linh đi đến cửa văn phòng của giám đốc Mạnh, ông ta cũng không ngăn cản.
Thật ra Mạnh Giang Lâm đã ở đây hơn hai năm rồi, ông ta là loại người như thế nào, những người cấp dưới đều đã rõ, ông ta cũng không thể hiểu nổi cách của Mạnh Giang Lâm.
Việc công nhân muốn vươn lên cao là điều rất bình thường, đặc biệt là muốn phát triển sang các đơn vị chủ quản, họ lẽ ra nên ủng hộ, vậy mà bây giờ Mạnh Giang Lâm lại cố ý khó dễ cho người ta.
Ông ta là cấp dưới của Mạnh Giang Lâm, có một số lời không tiện nói ra, để Hạ Mỹ Linh tự đi tìm Mạnh Giang Lâm là hợp lý nhất.
Hạ Mỹ Linh đi đến cửa văn phòng của Mạnh Giang Lâm, gõ cửa.
Lập tức không có ai đáp lại.
Cô lại gõ thêm lần nữa vẫn không thấy ai hồi đáp.
Cô liền trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Mạnh Giang Lâm đang ngồi trước bàn việc của mình, thấy trực tiếp đẩy cửa đi vào, mắt trợn tròn hơn cả chuông đồng, “Cô cái gì vậy, một chút lễ phép cũng không có, tôi cho phép vào rồi sao?”
Hạ Mỹ Linh đứng ở cửa, đã hít sâu một hơi, lúc này cũng không muốn xung đột với đối phương, chỉ muốn ông ta ký tên vào đơn xin của mình, rồi sẽ rời đi.
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/trung-sinh-ve-thap-nien-80-toi-thanh-tieu-my-nhan-gay-bao-o-dai-vien-quan-doi/chuong-154.html.]
“Xin lỗi, tôi có chút vội vàng, giám đốc, phiền ông ký tên vào đơn xin của tôi, tôi muốn đi đăng ký dự tuyển chuyên gia.”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Mạnh Giang Lâm nhìn , không hề che giấu sự khinh miệt của mình, “Chỉ dựa vào thôi sao? Cô không thấy mất mặt à! Cô có biết mình là ai không? Công việc này của không dễ gì có được, vốn chỉ là một người nông thôn, phải may mắn tám đời mới có được cơ hội đổi đời nghịch thiên như vậy, không biết trân trọng, còn muốn đi đăng ký ứng tuyển chuyên gia sao? Cô thật sự coi mình là nhân vật lớn rồi đấy à.”
Hạ Mỹ Linh rất bình tĩnh, “Giám đốc Mạnh, tôi có phải là nhân vật lớn hay không, không quan trọng, quan trọng là, ông có phải là một lãnh đạo tốt không? Ông dựa vào đâu mà sỉ nhục cấp dưới của mình một cách tùy tiện như vậy?”
Mạnh Giang Lâm dựa lưng vào ghế, “Tôi không phải sỉ nhục , tôi chỉ muốn nhận rõ hiện thực.”
Hạ Mỹ Linh nhìn chằm chằm vào ông ta, biết rằng hôm nay không thể giải quyết trong hòa bình được rồi, không muốn xé toạc mặt, đối phương lại cứ muốn được nước lấn tới.
“Giám đốc Mạnh, trước đây tôi từng nghe nói ông vì vợ ông bỏ đi mà ông mới thù ghét phụ nữ như vậy, lúc đó tôi còn không tin, bây giờ tôi tin rồi. Vợ ông đã đưa ra một quyết định đúng đắn nhất, ấy không nên phí hoài cả đời cho một người kiêu ngạo vô lễ như ông.”
Sự cao ngạo của Mạnh Giang Lâm lập tức sụp đổ tan tành, mắt ông ta đỏ ngầu, thân thể nghiêng về phía trước, lòng bàn tay tức giận đập mạnh xuống bàn, nhìn chằm chằm vào Hạ Mỹ Linh, “Cô nói cái gì? Cô nói lại lần nữa xem!”
Hạ Mỹ Linh lặp lại từng chữ một, “Tôi nói, ông chính là một tên khốn! Vợ cũ của ông đã đưa ra quyết định đúng đắn nhất trong đời!”
Nguyễn trưởng phòng đang lén nghe ở cửa, sợ hãi bịt miệng, mắt trợn tròn kinh ngạc, cái Hạ Mỹ Linh này, sao mà điên cuồng thế! Ông ta vốn là muốn Hạ Mỹ Linh đến cầu xin giám đốc Mạnh ký tên cho ấy mà, đằng này ấy lại hay rồi, trực tiếp bóc phốt ông Mạnh, rốt cuộc ấy còn muốn có chữ ký hay không!
Mạnh Giang Lâm tức đến thở hổn hển, gần như mất hết lý trí, nhặt lấy chiếc cặp tài liệu trên bàn ném về phía Hạ Mỹ Linh.
Không ngờ Hạ Mỹ Linh nhanh nhẹn, né được, còn tóm lấy chiếc cặp, rồi ném ngược lại về phía Mạnh Giang Lâm. Mạnh Giang Lâm đang ngồi trên ghế, không né kịp, bị một góc của chiếc cặp tài liệu gỗ đập trúng trán, lập tức m.á.u chảy như suối.
Nguyễn trưởng phòng nghe thấy Mạnh Giang Lâm phát ra một tiếng kêu thảm thiết, không kịp nghĩ nhiều, theo bản năng đẩy cửa vào, vừa nhìn thấy đã c.h.ế.t lặng, chỉ thấy Mạnh Giang Lâm một tay ôm trán, m.á.u từ trán ông ta chảy ra, len lỏi qua các kẽ ngón tay.
“Trời ơi, chuyện gì thế này?”
Hạ Mỹ Linh không hề thay đổi sắc mặt, “Ông ta tự dùng cặp tài liệu ném tôi, không trúng tôi mà trúng vào chính ông ta.”
Mạnh Giang Lâm gầm lên, “Cô nói bậy, rõ ràng là ném!”
Hạ Mỹ Linh đương nhiên không chịu thừa nhận, “Cái cặp tài liệu này là của ông, tôi vẫn đứng ở đây, không hề đậy, cặp tài liệu của ông sao lại ở chỗ tôi được, không lẽ là ông dùng cặp tài liệu ném tôi trước sao! Giám đốc Mạnh!”
Bạn thấy sao?