Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Hà Văn Quang nói: "Đây là tai nạn bất ngờ, chắc chắn là do mất thăng bằng, nếu không thì chính là g.i.ế.c người rồi. Đồng chí Lâm Kiến Quân bây giờ sao rồi? Cô sao rồi? Có cần nghỉ vài ngày không? Công ty sẽ cấp phép cho ."
Hạ Mỹ Linh lắc đầu, "Tôi không sao, Lâm Kiến Quân vẫn vậy, chưa tỉnh lại."
Hà Văn Quang im lặng một lát, "Trưa nay tôi sẽ đi thăm ấy."
Hạ Mỹ Linh hỏi: "Chuyện của Lâm Kiến Quân, sau này công ty sẽ xử lý thế nào?"
"Lương của ấy vẫn sẽ được trả bình thường, cho đến khi ấy bình phục. Các khoản bồi thường khác, đợi ấy tỉnh lại chúng ta sẽ xem xét hình của ấy, yên tâm, chắc chắn sẽ không để mẹ con chịu thiệt thòi."
Hạ Mỹ Linh thở dài, "Tình hình bây giờ thế này, còn có thể chịu thiệt thòi gì nữa đây."
Trong bệnh viện, Đinh Diễm Mai lặng lẽ tìm đến phòng bệnh của Lâm Kiến Quân. Cửa phòng hé mở, hộ lý đang ngồi cạnh giường gà gật. Người nhà bệnh nhân không một ai ở đây, họ người chăm sóc cả ngày, ta là ca ngày.
Đinh Diễm Mai nhìn về phía giường bệnh, đầu Lâm Kiến Quân băng bó kín mít, chỉ có thể thấy một hình người nằm trên giường. Cô ta từ từ hít sâu, trong lòng không nói nên lời cảm giác gì.
Cô ta biết Lâm Kiến Quân ngã từ trên cao xuống có liên quan đến mình. Nếu không phải bị kích , Lâm Kiến Quân cũng sẽ không mất thăng bằng mà rơi từ trên mái nhà xuống, bây giờ còn chưa biết có giữ được mạng không.
Cô ta đang đau buồn, thì hộ lý đột nhiên từ bên trong bước ra, thấy ta đứng ở cửa khóc, liền hỏi một câu, "Cô là người nhà bệnh nhân à?"
Đinh Diễm Mai vội vàng lau nước mắt, "Tôi, tôi là hàng xóm của ấy."
Hộ lý "Ồ" một tiếng, trong lòng lấy lạ, chỉ là hàng xóm thôi, sao lại khóc?
"Anh ấy, người nhà ấy đâu rồi, sao không một ai ở đây?" Đinh Diễm Mai hỏi.
"Tôi không biết, hình như chưa thấy ai đến cả."
Đinh Diễm Mai trợn mắt, ta biết Hạ Mỹ Linh và Lâm Kiến Quân có mâu thuẫn, bây giờ Lâm Kiến Quân đã thành ra thế này rồi, ta không thể nghĩ đến nghĩa vợ chồng mà đến chăm sóc Lâm Kiến Quân sao? Cứ để Lâm Kiến Quân nằm độc trên giường bệnh như vậy ư?
Cô ta dặn dò hộ lý chăm sóc Lâm Kiến Quân thật tốt.
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/trung-sinh-ve-thap-nien-80-toi-thanh-tieu-my-nhan-gay-bao-o-dai-vien-quan-doi/chuong-120.html.]
Hộ lý nhìn ta từ trên xuống dưới một cái, "Đây là trách nhiệm của chúng tôi, đương nhiên sẽ chăm sóc người bệnh thật tốt."
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Đinh Diễm Mai không vào phòng bệnh, buồn bã rời đi.
Buổi tối, Đinh Diễm Mai gặp Hạ Mỹ Linh trong bếp, Hạ Mỹ Linh đang chuẩn bị hầm gà.
Đinh Diễm Mai lấy hết dũng khí, mới nói với Hạ Mỹ Linh: "Hạ Mỹ Linh, tôi biết và Kỹ sư Lâm cảm không tốt, bây giờ ấy đã thành ra thế kia rồi, không đi chăm sóc ấy một chút sao?"
Hạ Mỹ Linh nhướn mày, nhìn ta, "Tôi nhớ Lâm Kiến Quân đã tiêu tiền cho mười mấy năm rồi đấy. Bây giờ ấy thành ra thế kia, cơ hội để báo đáp ấy e rằng không còn nhiều đâu. Cô đi chăm sóc ấy đi, tôi không có ý kiến gì."
Đinh Diễm Mai có chút e dè Hạ Mỹ Linh, nên bấy lâu nay ta luôn cố gắng không tranh chấp với đối phương, lần này thì thật sự không nhịn được, ta bất bình thay Lâm Kiến Quân.
“Hai người vẫn là vợ chồng cơ mà, nghĩa vợ chồng một ngày còn hơn trăm ngày ân , người sao có thể lạnh nhạt như vậy chứ!”
“Cô có người thì đi chăm sóc Lâm Kiến Quân đi, tôi hoàn toàn đồng ý.” Hạ Mỹ Linh khinh miệt nhìn Đinh Diễm Mai một cái, “Cô đừng chỉ nói suông, thành thật mà nói, những lợi ích nhận được còn nhiều hơn cả tôi, một người vợ chính thức. Nếu muốn báo ơn, thì đi chăm sóc ta đi. Đừng có chỉ nói lời nhân nghĩa suông, đòi hỏi người khác, cả gia đình tôi đây, chẳng lẽ không ăn không uống ư? Tôi chỉ lo chăm sóc ta thì không sống nữa sao?”
Hôm nay Tiểu Xuyến và Hương Đào đều về nhà, Hạ Mỹ Linh nhớ đúng ngày, nên định hầm gà. Bọn trẻ ở trường ăn uống không được tốt như vậy, về nhà đương nhiên phải bồi bổ một chút.
Đinh Diễm Mai chỉ vào nồi gà đang hầm của , “Cô còn có tâm trạng hầm gà mà ăn à?”
“Chứ sao, hầm gà ăn thì có sao, hầm gà thì có lỗi à? Tôi đã nói rồi, muốn báo đáp Lâm Kiến Quân, có thể đến bệnh viện chăm sóc ta.” Hạ Mỹ Linh hừ lạnh, “Nói ra thì, người vô lương tâm nhất chính là đấy. Lâm Kiến Quân đã thành ra nông nỗi này, lại đi bám víu đàn ông khác. Nếu Lâm Kiến Quân biết được, chắc chắn sẽ tức chết.”
Đinh Diễm Mai bị nói trúng tim đen, nhảy dựng lên như mèo bị giẫm phải đuôi, “Cô nói bậy nói bạ!”
Hạ Mỹ Linh nhìn Đinh Diễm Mai một cái, cười lạnh.
Chuyện Đinh Diễm Mai dan díu với cháu trai họ xa của ông chủ công ty cây xanh đã đồn khắp công trường rồi, ta không nghĩ là người khác đều không có mắt sao. Ngay cả Hạ Mỹ Linh cũng nghe được chuyện này từ miệng các đồng nghiệp khác ở bộ phận kỹ thuật, đương nhiên Hạ Mỹ Linh cũng tận mắt thấy ta vào văn phòng công ty cây xanh.
Hạ Mỹ Linh đôi khi còn không biết Đinh Diễm Mai đang nghĩ gì. Với tầm mắt của người này, không nên lại nhìn trúng một tên thay ca nhỏ bé như vậy chứ?
Vậy thì chỉ có một khả năng, đó là tên thay ca kia đã lừa Đinh Diễm Mai.
Bạn thấy sao?