4
“Nhưng tôi không thấy có gì đáng xấu hổ khi chân thành! Nếu có gì đáng xấu hổ — thì là vì tôi đã mù mắt chọn nhầm người!”
“Còn bây giờ…”
Tôi sang cha – ông cũng đã đỏ mắt:
“Con muốn sửa sai. Con còn kịp không, ba?”
Những lời chân thành ấy khiến mấy vừa rồi còn hùa theo đổ dầu vào lửa cũng không kìm nước mắt.
Có người còn lên tiếng bênh vực tôi:
“Phải đó! Bây giờ nhà nước còn khuyến khích tự do nữa mà! Thích ai đâu có gì sai?!”
“Nhưng đâu thể là lý do để Thiệu Vệ Đông giở trò đồi bại chứ?!”
“Kiều Ni thật lòng thật dạ với , mà lại lôi chuyện đó ra đâm vào tim ấy! Thiệu Vệ Đông, mà cũng gọi là đàn ông sao?!”
Ngay khi tôi vung viên gạch đập xuống, tôi đã nghĩ kỹ rồi — Càng lớn chuyện, càng tốt!
Bọn tiểu nhân thì che che giấu giấu, Người quang minh chính đại thì không sợ ánh sáng!
Bọn họ muốn dùng nước bọt để dìm chết tôi, Tôi sẽ bắt chúng tự nuốt lại lời mình!
Cha tôi trừng mắt Thiệu Vệ Đông đang câm như hến, rồi xót xa đỡ tôi lên xe:
“Ngoan, về nhà với ba!”
Dương Thanh Tùng còn định ngăn cản, tôi liền nghẹn ngào lên tiếng:
“Tuy con không hiểu vì sao hai cứ cản con hết lần này đến lần khác,
Nhưng nếu thật sự không muốn nhận con, thì con… cũng có thể không về nhà…”
“Lúc nãy nghe hai nhắc đến em tên là Ngọc Lan, chắc là bé đã bị ôm nhầm với con năm xưa…”
“Anh không muốn con quay về, có phải sợ con tranh mất vị trí trong lòng cha mà em ấy đang có không?”
“Không sao đâu ạ… Dù sao con cũng đã quen sống cảnh mồ côi, Được gặp lại ba và hai kiếp này, con đã thấy mãn nguyện rồi…”
Tôi vừa lau nước mắt trên mu bàn tay, vừa kéo ánh mắt mọi người về phía bông hoa “vô tội” mà kiếp trước họ cố sống cố chết che giấu.
Không chỉ —
Kiếp này đến lượt tôi kéo họ xuống bùn để bước lên!
Dương Thanh Tùng còn định thêm gì đó, bị cha tôi quát lớn, đành im bặt.
Bánh xe lăn đi, để lại Thiệu Vệ Đông bị bỏ lại phía sau ngày một xa dần.
Xe vừa dừng trước cổng đại viện, thì cảnh vệ đã hớt hải chạy đến:
“Thủ trưởng! Không biết ai với Ngọc Lan rằng ấy không phải con ruột của ngài…”
“Cô ấy đã nhảy từ sân khấu đoàn văn công xuống! Giờ đang cấp cứu trong bệnh viện rồi ạ!”
Một giây trước còn nắm tay tôi, giây sau cha tôi đã lập tức quay người rời đi.
Cảm nhận hơi ấm bàn tay biến mất trong tích tắc, tôi hiểu ngay — Đây là “món quà ra mắt” mà Dương Ngọc Lan đã chuẩn bị cho tôi.
Dương Thanh Tùng đến sau, hung dữ trừng mắt tôi:
“Đừng tưởng vào cổng viện là nghiễm nhiên trở thành con của Tư lệnh!”
“Chỉ cần tôi còn ở đây, đừng hòng cướp mất vị trí của Ngọc Lan trong nhà họ Dương!”
Nếu là kiếp trước, chắc tôi đã bị dọa sợ chết khiếp.
Nhưng giờ đây, đối diện với lời đe dọa “trẻ con” ấy, tôi chỉ nhếch môi lạnh:
“Anh hai, phải là — nhà chúng ta, không phải nhà các .”
Cái vị trí con Tư lệnh mà kiếp trước tôi khao khát mãi mới giành , Kiếp này chỉ là điểm khởi đầu cho tham vọng của tôi.
Tôi sẽ giành lại tất cả những gì họ đã thiếu nợ tôi ở kiếp trước!
Đây là lần đầu tiên tôi tận mắt thấy Dương Ngọc Lan khi còn trẻ — Da trắng, ăn mặc thời thượng, quả thực xinh đẹp như hoa.
Tiếc thay, lại giống như cây trúc đào trước cổng công xã — đẹp độc.
Cha tôi tức giận:
“Ai con không phải con ruột của ba?!”
“Đang yên đang lành mà nghĩ quẩn cái gì?!”
“Con không phải thích múa nhất sao?! Giờ mà bị thương chân, sau này còn nhảy nữa không?!”
Lúc tôi còn lom khom đào đất kiếm ăn, Dương Ngọc Lan vừa tốt nghiệp cấp ba đã cha sắp xếp vào đoàn văn công vũ công chính.
Thật ra tôi cũng thích múa, Mỗi lần công xã tổ chức biểu diễn, tôi đều đạt giải nhất.
Các chị em thường tiếc cho tôi:
“Nếu mà sinh ở thành phố, chắc Kiều Ni giờ cũng là nghệ sĩ múa rồi!”
Sau khi cưới, tôi cũng từng nhiều lần nhảy múa cho Thiệu Vệ Đông xem, Nhưng ta chỉ cau mày khó chịu:
“Tôi không thích mấy thứ đó!”
“Sau này cấm múa nữa!”
“Nhìn chẳng khác gì con lợn cái lên cơn dục! Ghê tởm chết đi !”
Lúc đó tôi ngây thơ nghĩ là ta thực sự không thích, Cho đến khi cờ xem phỏng vấn Dương Ngọc Lan – giờ đã là vũ sư nổi tiếng:
“Hồi học cấp ba, từng có nam vì muốn xem tôi múa mà đứng ngoài cửa sổ giữa trời tuyết mấy tiếng đồng hồ!”
Và rồi người cũ chương trình sắp đặt “bất ngờ” xuất hiện lại chính là —
Thiệu Vệ Đông.
Tôi – nằm liệt trên giường bệnh – cuối cùng cũng hiểu ra:
Anh ta chưa từng ghét múa.
Bạn thấy sao?