11
Dương Thanh Tùng, đơn độc xông pha, khiêng về với một lỗ thủng lớn ở bụng, bàn tay lạnh như đá bám lấy tôi.
“Kiều… Kiều Ni…”
“Đưa… đưa về nhà…”
Tôi cúi xuống thì thầm vào tai :
“Được… tôi sẽ đưa về nhà của tôi… nhà họ Dương của tôi.”
Tôi gõ nhẹ vào hộp tro cốt trong lòng mình.
“Dương Thanh Tùng, tôi đưa về rồi. Bây giờ giữa chúng ta xem như kết thúc.”
Giữa đám đông chen chúc chào đón, tôi thấy một người phụ nữ đầu bù tóc rối, thân hình béo phì, mặt mũi sạm đen.
“Hồ Kiều Ni! Là mày cướp lấy cuộc đời của tao!”
“Mày cướp lấy vinh quang vốn thuộc về tao!”
Tiếng gào the thé của ta lập tức bị tiếng hoan hô nhấn chìm.
Thiệu Vệ Đông đứng phía sau ta, mặt đầy chán ghét, giơ tay thẳng một cú.
“Cái gì mà cuộc đời của mày!”
“Người ta vốn dĩ là con của Tư lệnh! Đồ giả mạo như mày! Mau về nhà nấu cơm cho mẹ tao!”
“Đừng có bày đặt mất mặt giữa thiên hạ nữa!”
“Còn dám thêm câu nào, tao đập chết mày!”
Dứt lời, hắn còn quay sang khoe với mấy người dân xung quanh:
“Thấy đang đứng giữa đội quân kia không? Hồi trước ấy mê tôi lắm đó!”
“Chúng tôi suýt nữa thì thành đôi rồi!”
Người ta bộ dạng nhếch nhác của hắn như thể một kẻ điên.
Thiệu Vệ Đông vẫn vung tay vẫy tôi điên cuồng.
“Kiều Ni! Đợi tôi với! Tôi còn nhiều điều muốn với !”
Nhưng tôi biết — cả đời này hắn sẽ không còn cơ hội gặp tôi nữa.
Bởi vì kiếp này, tôi là vầng thái dương rực rỡ trên bầu trời cao của chính mình.
Còn bọn họ, chỉ là những con giòi mục nát, mục ruỗng dưới bùn nhơ.
Bạn thấy sao?