Trùng Sinh Thì Cũng [...] – Chương 9

Chương 9. Kiêu ngạo

Lại qua một tháng, thái tử bị thương trở về, trao quyền nghỉ ngơi.

Hoàng đế chuyển phần lớn công việc trong tay thái tử cho tam hoàng tử.

Hành này cho tam hoàng tử càng ngày càng nổi bật, ý.

Cùng với sự sủng ái ngày càng lớn của tam hoàng tử, Mai Thu Hương càng trở nên kiêu ngạo.

Trong yến tiệc Bách Hoa của trưởng công chúa, nàng đến trước ta, không để ý ánh mắt kinh ngạc của mọi người, trực tiếp ngồi vào vị trí trên.

Nha hoàn bên cạnh khẽ nhắc nhở:

– Hoàng tử phi, đây là chỗ của thái tử phi.

Mai Thu Hương giả vờ không nghe thấy, hoàn toàn không có ý đứng lên.

Nhìn thấy ta đã vào đại điện, tiểu nha hoàn có chút lo lắng, lớn tiếng chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh thúc giục:

– Hoàng tử phi, ngài ngồi nhầm chỗ rồi, đây mới là chỗ ngài.

Giọng nhắc nhở của nha hoàn tuy không lớn, đủ để các quý phụ trong đại sảnh nghe rõ, lập tức mọi ánh mắt đều tập trung vào nàng.

Mai Thu Hương không vui, lườm nha hoàn một cái, thần sắc khinh thường:

– Chỉ là một chỗ ngồi, thái tử phi ngồi sao ta không ngồi ? Bây giờ cả triều đình ai cũng biết tam hoàng tử sủng ái nhất, ta ngồi chỗ này thì sao?

Nha hoàn khó xử ta:

– Thái tử phi, chuyện này…

Ta phất tay, :

– Chỉ là một chỗ ngồi, nếu muội muội thích thì nhường cho muội muội, ta đứng đây một chút, không sao.

Mai Thu Hương không hiểu ta đang tính toán gì.

[ – .]

Nàng nghĩ mình đã thắng, vuốt tóc một mình, đắc ý :

– Vẫn là tỷ tỷ biết điều.

Ta mỉm , không đáp, mắt thấy tiểu nha hoàn đã đi qua rèm về phía sau. Ta dĩ nhiên là biết rất nhiều điều. Ta chỉ không biết, kế mẫu rõ ràng cũng là người có trí không, sao bà ta lại có thể sinh ra và nuôi dạy một đứa con ngu xuẩn như Mai Thu Hương thế này? Một đích nữ của phủ thái phó mà ngay cả việc giữ đúng tôn ti trật tự cũng không thể sao? Không, có lẽ Mai Thu Hương vẫn biết về những quy định về tôn ti trật tự này, nàng ta đang rất đắc ý, lại muốn bẽ mặt ta nên đã không thèm quan tâm.

Khoảng một khắc sau, trưởng công chúa đến.

Mọi người hành lễ xong, trưởng công chúa ta vẫn đứng trong điện, giả vờ thắc mắc:

– Thái tử phi sao không vào chỗ?

Ta cúi người hành lễ, không nhắc gì đến việc chỗ ngồi bị chiếm, chỉ thản nhiên trả lời:

– Thần thiếp từ nhỏ đã ngưỡng mộ phong thái của mẫu, tiếc rằng mẫu thích thanh tĩnh, không có duyên gặp mặt. Hôm nay tuy đã thỏa nguyện, vì án thư quá xa, thần thiếp tham lam, muốn hầu hạ gần mẫu hơn, mong mẫu thành toàn.

Những lời này ra cảm chân thành, cũng không hoàn toàn giả dối.

Kiếp trước ta rất ngưỡng mộ vị Trưởng công chúa này.

Ta đã từng muốn lôi kéo nàng để giúp tam hoàng tử, bị ngăn ngoài cửa.

Vị Trưởng công chúa này quả là một người kỳ lạ. Chuyện kể về bà ấy vô cùng ly kỳ.

Thuở còn là thiếu nữ Trưởng công chúa từng vì bảo vệ giang sơn Đại Khánh mà hòa thân với Liêu quốc.

Năm Liêu thứ năm, Trưởng công chúa tự tay g.i.ế.c Liêu vương, phối hợp trong ngoài cùng Đại Khánh diệt Liêu quốc.

Sau khi trở về, Trưởng công chúa vẫn luôn sống ẩn dật, mười năm không xuất hiện.

Kiếp trước, mãi đến khi ta chết, Trưởng công chúa mới bắt đầu hành .

Kiếp trước, ta vô cùng vất vả thân vẫn không Trưởng công chúa tiếp đón.

Còn kiếp này, Trưởng công chúa ta rất chăm bằng đôi mắt vừa sáng vừa trong như mặt hồ. Trưởng công chúa còn cất giọng khen ngợi ta:

– Thái tử phi đúng là người biết chuyện.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...