Đối phương cầu hoàng đế dùng vạn lượng vàng và không xuất binh trong mười năm để đổi lấy tam hoàng tử an toàn.
Tin truyền đến trước mặt hoàng đế, ông tức giận đến thổ huyết, ốm nặng một trận.
Triều đình rối loạn như nồi cháo heo.
Trưởng công chúa xin cho thái tử giám quốc, điều ba nghìn tinh binh tự mình mặc giáp xuất chinh, cứu tam hoàng tử.
Trước khi xuất phát, ta đến cổng thành tiễn nàng, nhỏ chỉ đủ hai người nghe:
– Điện hạ yên tâm, thần đã sắp xếp thỏa đáng, chỉ đợi điện hạ dẹp loạn thành công, người của thần sẽ truyền tụng chuyện của điện hạ khắp nơi. Lúc đó uy danh sẽ tăng lên đáng kể.
Trưởng công chúa mỉm vỗ vai ta:
– Nhất Chi, giữa ngươi và ta không phải đối đầu, thật tốt.
Ta cung kính cúi đầu, mà không đáp.
Tin thắng trận đến nhanh hơn ta tưởng, chỉ trong nửa tháng, sơn tặc đã bị tiêu diệt, tam hoàng tử cũng cứu.
Dưới sự thúc đẩy của thương hội, vị nữ nhân huyền thoại mười năm trước lại xuất hiện trước công chúng.
Chuyện cũ tô điểm thêm, hoặc kể chuyện, hoặc hát tuồng, hoặc viết tiểu sử, thậm chí viết cả thoại bản,… nhanh chóng lan truyền khắp nước.
Ngày quân trở về kinh, vạn người đổ ra đường, chỉ để ngắm phong thái của Trưởng công chúa.
Đến lúc này, tài lực và lòng người đều đã đủ.
Chỉ thiếu binh lực.
Sau lập đông, hoàng đế sức khỏe khi tốt khi xấu.
Triều đình càng thêm rối loạn, thái tử ngày ngày bôn ba bí mật nuôi quân.
Ta cũng không nhàn rỗi, chuyển hết số bạc thu từ kinh doanh những năm qua thành áo bông chống lạnh và lương thảo phong phú gửi đến biên cương.
Ba tháng sau, Trưởng công chúa nhận thư của tướng quân trấn giữ biên cương.
“Nguyện theo chủ nhân.”
[ – .]
Như , mọi thứ đều đã chuẩn bị, chỉ thiếu gió đông.
Trong cung bắt đầu thường xuyên triệu tập thái y, hoàng đế sức khỏe ngày càng tệ.
Thời gian trôi qua, ông ta bắt đầu tìm kiếm những thứ hão huyền.
Thế , điều đó cũng tạo cơ hội cho tam hoàng tử có khả năng trở mình.
Tam hoàng tử cũng không phải quá mức vô dụng. Ngay từ khi còn bé hắn đã lăn lộn trong dân gian, ít nhất cũng có năng lực, nhất là việc ở chốn thị phi, rất giỏi thao túng lòng người.
Dưới vỏ bọc tìm thầy thuốc, hắn nhét vào hoàng đế vài kẻ giang hồ biết luyện đan, lại một lần nữa trọng dụng.
Hoàng đế ngày ngày uống đơn dược, tinh thần bề ngoài có vẻ mỗi ngày một tốt hơn thật ra đầu óc của ông ấy ngày càng lú lẫn.
Chẳng bao lâu, hoàng đế đã phong cho tam hoàng tử tước vị Thất châu thân vương, ngang hàng với thái tử. Gió lại một lần nữa đổi chiều. Đám diều quạ lại dịp bay phấp phới.
Theo sự trở mình của tam hoàng tử, Mai Thu Hương cũng có thể thường xuyên ra vào trong cung.
Trong cung đường hẹp, ta lại gặp Mai Thu Hương. Nàng ta vừa tức giận vừa oán hận ta :
– Mai Nhất Chi, ngươi là kẻ lòng dạ rắn rết, đừng tưởng ta không biết tam hoàng tử lần trước dẹp loạn bị sơn tặc bắt là do ngươi .
Đúng là ta , nàng có thể gì ta?
Ta đặt ngón trỏ lên môi:
– Muội muội cẩn thận lời , chuyện không căn cứ, không nên nhắc đến. Miệng mồm không biết giữ sẽ lại bị trượng nữa đấy.
Nàng tiến một bước, căm hận nắm lấy cổ tay ta, oán hận đã muốn trào ra khỏi mắt:
– Ta ghét nhất cái bộ dạng giả tạo của ngươi! Mai Nhất Chi, đừng tưởng ngươi đã thắng, thái tử giám quốc thì sao, hoàng thượng vẫn nghe lời phu quân ta.
Ta gạt tay nàng ra, bình tĩnh nàng.
Muội muội của ta, đúng là ngu lâu dốt bền thế nhỉ, sao nàng ta mãi không nhớ bài học thế này.
Trước khi mọi chuyện ngã ngũ, ai thắng ai thua còn chưa biết .
Huống chi, đến lúc này rồi, hoàng thượng gì còn quan trọng sao?
Thôi, với nàng cũng vô ích. Không nên nhiều với kẻ ngu muội vì có nàng ta cũng không hiểu, hoặc là, không chịu hiểu.
Bạn thấy sao?