Trùng Sinh, Ta Tiễn [...] – Chương 11

11

Cuối năm, hai di nương cùng nhau lâm bồn. Lục mẫu để tiết kiệm chi phí, đã mời một bà đỡ không mấy tiếng tăm đến đỡ đẻ. 

Hai người sinh nở trong cùng một gian phòng, đau đớn kêu thảm thiết. Bà đỡ quát mắng: “Mới mở ba phân, đừng có kêu nữa, để dành sức mà sinh!” 

Lục mẫu cũng mắng: “Nữ nhân nào sinh con mà không đau, sinh xong là hết.” 

Chẳng bao lâu sau, bà đỡ đi ra bẩm báo: “Cả hai sản đều khó sinh, thai nhi ngôi thai không thuận, đầu lại to, là giữ mẫu thân hay giữ con?” 

Lục mẫu không chút do dự đáp: “Giữ con không giữ mẫu thân. Tốn bao nhiêu tiền nuôi chúng một năm, nếu không thể sinh cho Lục gia đứa con nối dõi thì coi như phí công.”

Lục Viễn Trạch lại quay sang hỏi ta: “Vãn Vãn, giữ mẫu thân hay giữ con?” 

Ta nhàn nhạt đáp: “Ta nghe theo lời bà mẫu.” 

Liễu Phiêu Phiêu nghe liền ở trong phòng sinh chửi rủa om sòm: “Lục Viễn Trạch, ngươi thật vô vô nghĩa! Uổng phí năm xưa ta đã cho ngươi cơm ăn, nếu không phải ta cho ngươi hai lượng bạc, cả nhà ngươi đã c.h.ế.t đói từ lâu rồi!” 

Lục Viễn Trạch tỏ vẻ hơi áy náy, với bà đỡ: “Vậy thì cứ giữ mẫu thân cho Liễu di nương đi.”

“Xem ra ngươi vẫn còn chút nghĩa.” 

Liễu Phiêu Phiêu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Lời vừa dứt, có người hầu vào báo: “Liễu đại tiểu thư đến!” 

Liễu Phiêu Phiêu tưởng đích tỷ đến để bênh vực mình, mừng rỡ : “Mau mời tỷ tỷ ta vào!” 

Liễu Khinh Khinh mời đến ngoài phòng sinh, giọng điệu lạnh lùng xa cách: “Nghe muội khó sinh, niệm tỷ muội một nhà, ta đến xem muội một chút.”

“Tỷ tỷ cứu muội, vừa nãy người Lục gia muốn giữ con bỏ mẫu thân.” 

Liễu Khinh Khinh trách mắng: “Ai bảo muội tự hạ thấp mình, không có mối mai mà đã tư thông với Lục Hầu, bây giờ rơi vào cảnh này cũng đáng đời! Sau khi quan ngự sử đàn hặc, thiên hạ đều biết Liễu gia dạy con không nghiêm, đến nỗi ta và đích nữ của Liễu gia đều chỉ có thể gả cho người thấp kém hơn.” 

Không gả người như ý, trong lòng nàng cũng có oán hận với Liễu Phiêu Phiêu. Lục Viễn Trạch lần đầu tiên gặp Liễu Khinh Khinh, cảm thấy quen quen: “Liễu đại tiểu thư, mười năm trước, có phải chính nương đã cho ta bánh bao và hai lượng bạc không? Lúc đó nương ngồi trong xe ngựa, ta chỉ thấy sườn mặt của nương.” 

“Chính là ta. Không ngờ ngươi lại là kẻ vong ân bội nghĩa, chẳng những quyến rũ thứ muội ta, ép nàng ta thiếp, còn thanh danh Liễu gia ta bị hủy hoại, đích nữ khó gả.” 

NgườiLục gia ngạc nhiên: “Thì ra nương mới là ân nhân của nhà chúng ta!” 

Lòng Lục Viễn Trạch đau nhói, không ngờ lại bị Liễu Phiêu Phiêu lừa dối suốt mấy năm trời: “Hai người các nương dung mạo tưởng tự, năm xưa chính Liễu Phiêu Phiêu đã tự mình đến nhận với ta, rằng nàng ta đã cứu ta.” 

Liễu Khinh Khinh lạnh: “Con tiện nhân này ở nhà vốn dẻo miệng, không ngờ lại dám mạo nhận ta để quyến rũ ngươi. Năm xưa ta muốn tặng ngươi bạc, nó còn ngăn cản ta, không cần phải ơn cho một tên ăn mày. Bây giờ, thật là trò . Các ngươi tự giải quyết đi.” 

Sau khi Liễu Khinh Khinh đi, Lục Viễn Trạch vô cùng phẫn hận: “Liễu Phiêu Phiêu, ngươi lừa ta thật thảm ! Ta vốn có thể cưới đích nữ của Hộ bộ Thị lang thê, đều tại ngươi mạo danh, ta bỏ lỡ lương duyên!” 

Hắn ra hết lòng, hoàn toàn không để ý đến sự có mặt của ta. Xem ra, trong lòng hắn ta, ta, con nhà buôn này, còn thấp kém hơn cả Liễu Phiêu Phiêu.

Liễu Phiêu Phiêu cố cãi: “Thiếp đối với Lục Hầu là thật lòng, thiếp chàng nên mới mạo nhận.”

Lục mẫu cũng hận Liễu Phiêu Phiêu con trai bà ta mất đi một mối hôn sự tốt, lập tức muốn g.i.ế.c c.h.ế.t nàng ta, dặn dò bà đỡ: “Thai của Liễu di nương giữ con không giữ mẫu thân!”

Bà đỡ lại lần nữa xác nhận với Lục Viễn Trạch: “Hầu gia, thai của Liễu di nương giữ con hay giữ mẫu thân?”

Lục Viễn Trạch quả quyết : “Để di nương yên tâm đi, mẫu tử đều không giữ, con tiện nhân này không có tư cách sinh con cho bản hầu!”

Liễu Phiêu Phiêu ở trong phòng sinh nguyền rủa Lục Viễn Trạch c.h.ế.t sớm.

Chẳng bao lâu sau, một xác hai mạng.

Thải Vi sau khi đứa bé chào đời chỉ thoáng qua rồi trút hơi thở cuối cùng.

Bà đỡ bế đứa bé ra: “Chúc mừng Hầu gia, là một tiểu công tử.”

Lục Viễn Trạch bế đứa bé đến trước mặt ta: “Vãn Vãn, sau này đứa bé này giao cho nàng nuôi dưỡng.”

Gương mặt đứa bé này giống hệt Lục Minh Ngật khi mới sinh ở kiếp trước.

“Con của nha hoàn sinh ra, có tư cách gì để ta nuôi?” Ta lạnh.

Lục Viễn Trạch đột nhiên biến sắc: “Lúc đầu chính nàng đã bảo di nương mang thai.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...