Ta bị thiêu chết vào ngày đại hôn.
Trong phủ, từ trên xuống dưới đều than thở rằng Tam tiểu thư mệnh thật khổ, sắp sửa trở thành phu nhân của Hầu phủ mà lại bỏ mạng trong biển lửa, đúng là hồng nhan bạc mệnh.
Thế bọn họ không hề hay biết, Tam tiểu thư thực sự sớm đã cùng gã lưu manh Triệu Thừa bỏ trốn.
Người khoác hỷ phục trong hôn phòng là ta, kẻ bị trói tay trói chân cũng là ta.
Một lần nữa mở mắt, ta quay trở về thời điểm trước khi Tam tiểu thư xuất giá.
Nàng ta mỉm , dịu dàng với ta:
“Tố Ngọc, ngươi mặc thử giúp ta xem bộ hỷ phục này có vừa người không, chứ?”
1
Các tiểu thư trong kinh thành ai nấy đều hâm mộ Dương Kỳ Thư – Tam tiểu thư của Dương phủ.
Tuy phụ thân nàng ta chỉ là một quan ngũ phẩm, có vị mẫu thân khéo léo đã vì nàng ta mà cầu một mối hôn sự tốt với Tứ công tử của Vĩnh Bình Hầu phủ.
Còn ta chỉ là một nha hoàn giữ giày cho nàng ta mà thôi.
Một người trên trời, một kẻ dưới đất.
Nếu chủ nhân vui vẻ thì ta có thể ăn hai bữa cơm no.
Nếu lỡ chọc giận chủ nhân thì phải ăn cơm thừa canh cặn, chịu đòn roi là chuyện thường .
Hôm nay, Tần phu nhân của Dương phủ mời Giả phu nhân của Hầu phủ đến khách.
Giả phu nhân còn đặc biệt đưa Tứ công tử Thẩm Kim Hải đến xem mặt.
Nhưng Tam tiểu thư lại không ưng ý vị công tử võ biền này.
Nàng ta luôn loại nam nhân ấy chẳng biết thương hoa tiếc ngọc, nếu phải gả cho y thì chẳng thà đập đầu c/h/ế/t quách đi cho xong.
Kỳ thực là bởi nàng ta đã có ý trung nhân – Triệu Thừa, mà hắn chỉ là một thư sinh nghèo rớt mồng tơi.
Vào hội đèn Trung thu năm đó, loạn đảng thừa cơ rối, chính Triệu Thừa là người không màng nguy hiểm lao vào trong quân phản loạn cứu Tam tiểu thư ra ngoài.
Từ đó, nàng ta liền đắm chìm trong si mê, chẳng thể nào kiềm chế nữa.
Lão gia và phu nhân nghe tin này, tuy hai người ghi nhớ ơn cứu mạng vẫn nhất quyết không đồng ý để bọn họ đến với nhau.
Môn không đăng, hộ không đối, truyền ra ngoài chỉ tổ khiến người ta chê .
Đường đường là đích nữ của gia đình thanh danh trong sạch, há lại có thể gả cho một tên thư sinh nghèo hèn đến công danh cũng không có?
Tam tiểu thư khẽ thở dài, đôi mày hơi nhíu lại.
“Tố Ngọc, ngày mai Giả phu nhân sẽ dẫn theo Tứ công tử đến xem mặt, ngươi thay ta đi đi.”
Ta và tiểu thư có dáng người tương đồng, nếu chỉ từ phía sau thì quả thực khó mà phân biệt .
Bởi , trong phủ vẫn luôn có người , dù ta có dung mạo đẹp đẽ hơn, dáng dấp giống tiểu thư đến đâu đi nữa cũng chẳng thể sánh bằng một ngón tay của nàng ta.
Số mệnh của ta khi sinh ra vốn là mệnh nha hoàn.
“Tam tiểu thư, nô tỳ là người hầu, người là tiểu thư, sao có thể vượt quá phận mình mà thay người đi gặp Tứ công tử?”
“Ngày mai Thừa ca ca hẹn ta đi du hồ, còn bảo sẽ một bài thơ mới cho ta. Nếu ngươi không đi thì ta sao có thể đến gặp chàng? Ta cảnh cáo ngươi, đừng hỏng chuyện tốt của ta!”
Thì ra là Triệu Thừa mời nàng ta ra ngoài du ngoạn.
Mỗi lần Triệu Thừa đưa ra lời hẹn thì tiểu thư chưa bao giờ từ chối, thậm chí còn phải ăn vận thật xinh đẹp.
Sau đó, nàng ta sẽ để ta ở lại trong phòng giả tiểu thư, nếu có người đến thì bảo rằng thân thể không khỏe nên không tiện gặp ai.
Thiếu nữ trong trướng đã bắt đầu mất kiên nhẫn, nếu ta còn từ chối thì e rằng lại không tránh khỏi một trận đòn.
Chỉ là…
“Tiểu thư, không phải nô tỳ không muốn, mà là phu nhân cũng có mặt, nô tỳ sợ sẽ bị phát hiện rồi liên lụy đến người.”
Ngay sau đó, ta nghe thấy một tiếng khẽ.
“Chuyện này không cần ngươi lo, đến lúc đó mẫu thân ta và Giả phu nhân đều không có mặt, ngươi chỉ cần đi là .”
2
Trong viện sen.
Tứ công tử của Vĩnh Bình Hầu phủ có phong thái phi phàm, đôi mắt sáng tựa sao trời, lông mày kiếm sắc bén khiến ta nhất thời không thể dời mắt.
Ta cố gắng không để bản thân mắc sai sót, bắt chước từng dáng vẻ thường ngày của Tam tiểu thư.
Thế , dường như y không muốn chuyện với ta.
Chẳng lẽ đã ra điều gì sao?
“Tam tiểu thư, hôn ước giữa hai nhà chúng ta, cũng chỉ có mà thôi.”
“Ý của Tứ công tử là…”
“Nay đã xem mặt xong, Kim Hải không tiện ở lâu, xin cáo từ.”
Ta khẽ thở phào một hơi.
Thì ra Tứ công tử cũng không thể từ chối nên mới đến, thì với thời gian ngắn ngủi như thế, hẳn là y sẽ không quan sát kỹ ta, mà phu nhân cũng sẽ không phát hiện ra điều gì.
Y rời đi, ta cũng vội vàng trở về phòng, cẩn thận gấp lại bộ y phục quý giá của tiểu thư vì sợ bẩn mà bị trách , sau đó nhanh chóng thay lại bộ áo vải thô của mình.
Nhìn vào gương, làn da ta trắng như tuyết, vóc dáng mảnh mai uyển chuyển, dù có khoác lên bộ y phục nha hoàn thì vẫn khó lòng che giấu dung nhan trời ban.
Đang lúc ta ngây người thì đột nhiên có kẻ từ phía sau xông tới ôm chặt lấy ta, hơi thở nóng rực phả lên cổ, miệng thốt ra toàn những lời lẽ dơ bẩn.
Ta kinh hãi hét lên, đẩy mạnh hắn ra, vừa rõ liền c/h/ế/t sững – là Triệu Thừa!
Bọn họ đã trở về rồi sao?
“Triệu công tử, xin tự trọng!”
Triệu Thừa tham lam quét ánh mắt từ trên xuống dưới, vẻ hưng phấn hiện rõ trên gương mặt.
Ta hoảng hốt chỉnh lại y phục, toàn thân cứng ngắc, đúng lúc này, Tam tiểu thư đẩy cửa bước vào.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nàng ta tức giận đến mức đập vỡ không ít đồ trang trí quý giá, quát lớn đòi đánh c/h/ế/t ta.
Ta quỳ rạp xuống đất, lên tiếng thanh minh:
“Tiểu thư, vừa rồi Triệu công tử bất ngờ xông vào có ý đồ bất chính với nô tỳ. Hạng người như hắn không thể giao phó cả đời!”
Triệu Thừa thì vừa sốt sắng giải thích rằng nhận nhầm người, vừa rơi nước mắt giàn giụa, liên tục tự vả vào mặt mình để chứng minh trong sạch.
Ta tái mặt, thấy thế không ổn nên vội bò tới bên Tam tiểu thư:
“Không phải đâu, không phải như ! Tiểu thư, người hãy tin nô tỳ, là hắn…”
“Chát!”
Đáp lại ta chỉ là một cái tát vang dội.
“Ngươi tưởng rằng mặc y phục của ta thì có thể trở thành ta sao?”
“Ta hiểu rõ Thừa ca ca hơn ngươi! Nếu không nhờ chàng cứu ta ngày ấy thì ta đã c/h/ế/t rồi! Còn ngươi, ở trong phòng ta chờ đợi rốt cuộc là có ý gì? Người đâu, đánh hai mươi trượng, vứt ra ngoài, xem sau này ai còn dám tái phạm!”
Bọn gia đinh lôi ta đi trong tiếng cầu xin thảm thiết, cho đến khi ta bị đánh đến ngất lịm thì nàng ta mới buông tha.
3
Ta nằm liệt giường suốt ba ngày mới có thể xuống đất.
Những nha hoàn khác nhạo ta, rằng ta mơ tưởng trèo lên giường của Triệu Thừa, đúng là kẻ ngu muội không biết tự lượng sức, còn mắng ta là đồ nữ nhân không biết xấu hổ.
Mẫu thân ta vì mấy ngày liền không nhận tin tức, bèn tìm đến phủ.
Nhìn thấy người thân, bao ấm ức trong lòng ta lập tức trào dâng, nước mắt không kìm mà tuôn rơi.
Thế mẫu thân chỉ :
“Tố Ngọc, nha hoàn thì phải chịu ấm ức, ai bảo chúng ta sinh ra đã hèn mọn. Mau đi dập đầu nhận lỗi với tiểu thư đi, dù sao đệ đệ ngươi còn trông chờ tiểu thư ban cho một công việc tử tế!”
Ta không thể tin nổi mẫu thân, nghẹn ngào không thốt nên lời.
“Ngươi chịu khổ thế nào cũng , không thể liên lụy đến đệ đệ ngươi!”
Mẫu thân còn rất nhiều điều, đầu ta đã mơ màng chẳng nhớ rõ nữa.
Ta chỉ nhớ mình kéo theo thân thể tàn tạ quỳ trước viện của Tam tiểu thư suốt một ngày một đêm để cầu xin tha thứ.
Sau đó, nàng ta dường như đã thực sự tha thứ cho ta, còn đã hiểu lòng trung thành của ta, không chỉ gọi ta đến hầu hạ bên mình mà còn ban cho đệ đệ ta một chức kế toán tốt trong phủ.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, cho đến ngày Tam tiểu thư xuất giá gả vào Hầu phủ.
Trong phủ treo đèn kết hoa vô cùng náo nhiệt.
Nàng ta gọi ta vào nội thất, dịu dàng :
“Tố Ngọc, trước kia là ta không tốt, hiểu lầm ngươi rất nhiều. Giờ ta đã biết chỉ có ngươi là trung thành và đáng tin cậy nhất. Sau này, ngươi theo ta đến Hầu phủ, chủ tớ một lòng, hãy quên hết chuyện cũ, bắt đầu lại từ đầu có không?”
Nước mắt ta trào ra hai hàng, cảm thấy ông trời có mắt, ngày tốt đẹp của ta cuối cùng cũng tới.
Ta vội vàng gật đầu đồng ý.
Tam tiểu thư đưa tay vuốt ve bộ hỷ phục lộng lẫy thêu hoa, rồi vẫy ta lại gần, ôn hòa :
“Tố Ngọc, ngươi mặc thử giúp ta xem bộ hỷ phục này có vừa người không, chứ?”
4
Ta theo lời tiểu thư, khoác lên người bộ hỷ phục đỏ thẫm.
Theo lẽ thường, ta vốn không thể nào mặc thứ y phục này, lại không nỡ từ chối sự dịu dàng hiếm hoi của nàng ta.
Nếu tiểu thư mãi mãi đối xử tốt với ta như thì tốt biết bao.
“Không tệ, không tệ, quả thực rất vừa vặn.”
Cánh cửa bỗng nhiên bị đẩy mạnh ra.
Triệu Thừa từ điện bên bước vào, sau lưng còn mang theo mấy tên đại hán vạm vỡ.
Hắn lạnh giọng quát:
“Còn đứng ngây ra đó gì, mau trói lại!”
Ta chưa kịp phản ứng đã bị mấy kẻ kia dùng dây thừng trói chặt.
“Tam tiểu thư, cứu ta!”
Bạn thấy sao?