Trùng Sinh Sau Năm [...] – Chương 4

Chương 4

10.

Phạm Kiến Quân đuổi bố mẹ hắn về quê, còn bản thân thì dọn thẳng vào nhà góa phụ ở.

Tôi có gặp hắn một lần — dẫu gì, đàn ông tuổi còn trẻ mà đã rụng mất răng cửa thì cũng hiếm thật.

Hắn cùng một gã đàn ông khác theo chân Vương Quế Anh đến mua quần áo.

Vừa thấy tôi đang bán hàng, hắn lập tức giở giọng đá đểu:

“Cô này là biết không có công ăn việc , đúng là phần tử lưu manh. Dám bày sạp bán hàng thế này, mấy năm trước thể nào cũng bị bắt vì tội đầu cơ buôn lậu!”

Nhưng ngay khi Vương Quế Anh mở miệng, tôi liền nhận ra — bọn họ không phải tới mua đồ, mà tới chuyện.

Giọng bà ta ngọt xớt mà lại cay độc, pha vài phần khinh miệt:

“Anh Kiến Quân này, sao lại thế, chị Lâm Vân người ta buồn. Dù sao chúng ta cũng là công nhân cả, công nhân thì cũng phải biết thương người kém may mắn chứ, đầu óc có vấn đề, bỏ việc chính thức để đi đầu cơ buôn lậu, đúng là… mất mặt quá trời.”

Bà ta tôi, như không :

“Cô xem kìa, Lâm Vân, tương lai sáng lạn không chọn, lại muốn đi con đường đầu cơ. Nhìn mấy bộ đồ bán xem, tôi mặc vào còn sợ người ta tôi không đứng đắn nữa kìa.

Nhưng thôi, nếu vẫn muốn bán tiếp thì cũng .

Tôi chỉ sợ… người ta chuyện với thôi.

Nếu mỗi tháng chịu đưa cho Kiến Quân và Ái Quốc mỗi người 5 đồng ‘phí bảo vệ’, thì bọn họ sẽ giúp dẹp yên mọi chuyện.”

Phụt!

Cả tôi lẫn mấy người đang xem đều bật thành tiếng.

“Tôi bán quần áo thì bị là ‘không đứng đắn’? Tôi tưởng sống chung với hai người đàn ông mới gọi là không đứng đắn ấy chứ.

Tôi tưởng góa phụ mà mang thai mới là không đứng đắn.

Tôi tưởng ngày ngày vắt khô đàn ông như bóp cam mới gọi là không đứng đắn.

Chứ bán mấy cái áo cái quần này thì… liên quan gì đến mặt mũi danh dự chứ?”

Đám người xung quanh ầm cả lên, từng người một nhao nhao:

“Cho tôi một cái áo len đứng đắn và một cái quần bò không đứng đắn đi nào, để xem tôi mặc vào có hút đàn ông không!”

Tôi nhanh tay nhận tiền, lấy hàng:

“Cô em yên tâm, mặc đồ của chị đảm bảo không có thằng hở răng cửa nào dám tới tán tỉnh đâu. Mặc đồ của chị chỉ thu hút mấy người cái đẹp, người tử tế thôi nhé!”

Mặt góa phụ Vương lập tức đen sì như đáy nồi.

Tên đàn ông còn lại đứng phắt lên, đập tay lên quầy hàng của tôi, đe dọa:

“Nói cho biết, lúc đầu còn định nể khổ, chỉ thu mười đồng tiền bảo kê mỗi tháng. Nhưng giờ thì không rồi. Một tháng, phải nộp cho tôi ba mươi đồng!”

Tôi rút luôn thanh sắt dựng giá treo áo, giơ lên nện thẳng xuống tay hắn!

“Đ** mẹ mày là ai mà đòi thu tiền tao? Tao có tiền thì nộp thuế cho nhà nước, chứ nộp cho mày cái quái gì? Mày là cái thá gì?!”

Đám đông hóng chuyện chẳng những không chạy, mà còn đứng xem nhiệt , thậm chí có người móc ra túi hạt dưa ngồi vừa nhai vừa xem — như đang xem xiếc.

Người thì đông, khung cảnh thì vui — rất hợp ý tôi.

Tôi biết sớm muộn gì góa phụ Vương cũng sẽ mò tới chuyện.

Bây giờ bà ta mang thai bốn tháng, bụng bắt đầu lộ, vẫn chưa rõ ràng lắm.

Thật lòng mà , tôi cũng không biết trong hai tên đàn ông đó, ai mới là cha đứa trẻ trong bụng bà ta.

Tên đàn ông bị tôi nện gãy tay đau quá, gào ầm lên rồi lao vào tôi.

Tôi liếc thấy góa phụ Vương đứng bên trái, thế là tôi lao thẳng về phía Phạm Kiến Quân đang đứng cạnh bà ta.

Tôi biết hắn thuận tay trái — mỗi lần ra tay đều vung tay trái trước.

Quả nhiên, khi thấy tôi lao tới, hắn giơ tay trái lên theo phản xạ, đẩy Vương Quế Anh ra chắn trước.

Tôi mượn lực chống cây sắt xuống đất, học theo Tôn Ngộ Không tung người bật lên, đá một phát thẳng vào người Phạm Kiến Quân.

Ngay sau đó, tên đàn ông bị gãy tay mất đà — rầm! — đâm thẳng vào bụng góa phụ Vương.

11.

Đám đông xung quanh đã bắt đầu vỗ tay rào rào, reo hò như đang xem múa lân. Tôi cũng từ trong đám người nhảy ra.

Vừa ra đã thấy tên đàn ông gãy tay đang đè lên người góa phụ Vương, một tay chống đất, cố gắng gượng đứng dậy.

Còn dưới thân hắn — bà ta bắt đầu chảy máu.

“Quế Anh! Quế Anh! Con trai của !!!”

Phạm Kiến Quân bật khóc, lao tới ôm lấy bụng bà ta, rồi quay sang đá người đàn ông gãy tay.

“Đồ khốn nạn! Đều tại mày! Mày con tao mất rồi!”

“Đó là con tôi!” — tên bị gãy tay gào lên.

Chỉ có một tay nên hắn không phải đối thủ.

Chỉ chốc lát, mặt hắn đã bị Phạm Kiến Quân cào đến mức như… củ khoai tây nạo sợi.

“Đưa tôi… đi… bệnh viện…”

Vương Quế Anh thều thào, hai gã đàn ông lập tức ngừng tay.

Chẳng khác gì hai tượng thần Hộ pháp, một trái một phải đỡ lấy bà ta dậy.

Tôi cũng rất “hào phóng”, giúp họ mượn một chiếc xe ba gác kéo tay để chở người.

Cảnh tượng hai người đàn ông giành quyền cha của một đứa bé trong bụng góa phụ lập tức hot rần rần khắp thành phố.

Thậm chí mấy vùng lân cận cũng nghe danh.

Mà điều đó lại vô giúp gian hàng nhỏ của tôi càng ngày càng đông khách.

Ngoài người tới mua quần áo, còn cả một đám đến hóng hớt tin nóng!

“Đi ngang đừng lướt qua, đứng lại một chút nào — quần ống loe thời thượng nhất mùa này! Bỏ lỡ hôm nay, mai không còn! Mua sớm mặc sớm, đẹp sớm!”

“Đừng thấy giá có vẻ cao mà chùn bước — so với cửa hàng bách hóa còn rẻ hơn! Một chiếc quần bò ống loe chỉ ba mươi tệ, không đắt chút nào!

Mặc suốt ba trăm ngày, tính ra mỗi ngày có mười xu!

Mà nếu mặc mười năm, thì mỗi ngày chỉ tốn… một xu!

Một xu giờ còn mua gì? Một viên kẹo cao su còn không nổi, đừng gì một chiếc quần!”

……

Mấy câu mời chào bán hàng học theo kiểu tiếp thị bốn mươi năm sau của tôi vừa tung ra, đám hóng chuyện đứng quanh cũng bắt đầu lòng, nhao nhao chọn đồ.

Nói cho cùng, Vương Quế Anh với cái thai trong bụng — cuối cùng cũng coi như đã “tạo ra giá trị kinh tế” rồi.

Hôm sau, Tiểu Hà phải tăng ca, chờ đến lúc tôi dọn xong sạp hàng mới cùng tôi về nhà.

Vừa đi vừa hỏi:

“Cậu biết chưa?”

Giọng ấy mang theo chút thảng thốt — mà tôi biết rõ, đây không phải là một câu hỏi, mà là màn dạo đầu của một màn tám chuyện cấp độ cao.

“Hôm nay tớ với mấy chị bên Hội Phụ nữ đi thăm ‘đồng chí’ Vương Quế Anh ở bệnh viện.

Cô ta thật sự sảy thai rồi, là một bé trai, năm tháng tuổi.”

Tiểu Hà mặt lạnh như băng giọng thì đầy… phấn khích khó giấu.

“Phạm Kiến Quân nấu cháo gà cho ta, còn Hứa Ái Quốc thì đi đóng viện phí. Không chỉ chúng mình thấy buồn , ngay cả nhân viên bệnh viện cũng sốc luôn.

Y tá còn bảo, ở bệnh viện bao năm rồi mà chưa từng thấy cái kiểu ‘một nhà ba người’ hòa thuận kỳ lạ như .”

Cô ấy dừng lại, nghiêm mặt hẳn lên:

“Chúng ta không thể ngồi mấy người đó bôi nhọ thanh danh của nhà máy .

Nhà máy mình bao nhiêu nữ công nhân chăm chỉ, đàng hoàng — sao có thể để một kẻ như Vương Quế Anh mất mặt?”

“Rồi sao nữa?” Tôi hỏi.

“Thế là tớ với mấy chị bên Hội Phụ nữ cùng đến gặp giám đốc nhà máy.

Kiên quyết không cho phép Vương Quế Anh tiếp tục bẽ mặt nữ công nhân nhà máy mình nữa.

Cuối cùng giám đốc ra quyết định — điều ta sang… dọn nhà vệ sinh!”

12.

Nghĩ đến cảnh góa phụ Vương xinh xắn, mặc đồ bảo hộ, đeo khẩu trang to đùng, đi quét nhà vệ sinh… tôi đến mức không ngậm nổi miệng.

Hôm sau, khi ba người họ — Vương Quế Anh, Phạm Kiến Quân và Hứa Ái Quốc — còn đang tứ ở bệnh viện, thì một tờ thông báo đã dán thẳng lên bảng tin của nhà máy dệt.

Phạm Kiến Quân bị khai trừ.

Vương Quế Anh bị điều đi quét nhà vệ sinh.

Còn Hứa Ái Quốc — tuy không phải nhân viên nhà máy, hình của hắn cũng thông báo sang đơn vị hắn đang việc.

Cả xưởng dệt như sôi sục, mấy tay chuyên hóng chuyện giờ chỉ chờ kết quả xử lý từ phía đơn vị của Hứa Ái Quốc nữa là đủ bộ.

Tôi quay sang Tiểu Hà, ngỏ lời:

“Tiểu Hà, cậu có muốn đầu tư chung với tớ không? Tớ định thành lập công ty thương mại, mảng buôn sỉ thời trang.”

“Ơ… tớ á?” – ấy lắc đầu ngay – “Không đâu. Tớ thích ở nhà máy dệt. Từ lúc tốt nghiệp đến giờ tớ chỉ ở đây, chưa từng nghĩ tới chuyện rời đi.”

“Vậy thôi. Nhưng lúc nào cậu đổi ý, tớ luôn chào đón.”

Thật ra trong lòng tôi còn nghĩ xa hơn — nếu sau này nhà máy cải cách, Tiểu Hà mà tìm tôi vay vốn, biết đâu tôi có thể giúp ấy trở thành cổ đông lớn thì sao?

Tôi bắt đầu bận rộn với kế hoạch lập công ty:

Đăng ký giấy phép, liên hệ xưởng sản xuất, nhà xưởng để cải tạo thành trung tâm buôn sỉ, chia khu, quy hoạch phong cách và chủng loại hàng, đặt ra các quy chế vận hành — từng việc một đều do tôi trực tiếp chỉ đạo.

Cứ thế, ba năm thoáng cái trôi qua.

Anh trai và chị dâu tôi đã xong hộ khẩu cho Linh Linh.

Nhà máy dệt mở thêm nhiều dây chuyền sản xuất, sản phẩm thì ế ẩm, không bán .

Khi tôi đang cùng vài ông chủ tư nhân ở Dương Thành tham dự hội chợ, vô thấy…

Chính là gian hàng trưng bày của nhà máy dệt năm xưa.

Tiểu Hà giờ đã là Phó Tổng phụ trách bộ phận kinh doanh, khí sắc rạng rỡ, vừa thấy tôi liền vui vẻ vẫy tay chào.

Nhân tiện, ấy cũng tranh thủ giới thiệu vài mẫu suốt sợi cho mấy ông chủ tư nhân đi cùng tôi.

Tối đó, họ tụ họp ăn uống chung, còn tôi thì hẹn Tiểu Hà ra ăn riêng.

Vừa ngồi xuống, Tiểu Hà đã lại khởi chế độ “tin nóng nội bộ”:

“Tân giám đốc nhà máy ấy, còn chưa thông qua bất kỳ cuộc bỏ phiếu nào đã vội duyệt mua dây chuyền sản xuất mới.

Mà loại máy này đâu có dễ xài — còn phải chuyên gia từ ngoài vào vận hành.

Kết quả là sản xuất xong thì hàng lại ế chỏng chơ.”

“Tớ bây giờ là người đẩy lên trưởng phòng Kinh doanh 2, coi như gánh việc cứu nguy.

Cũng hết cách rồi, hàng mấy nhà máy lớn không nhận, chỉ còn hy vọng vào các đơn đặt hàng của tư nhân.

Nhưng tớ thấy mấy ông chủ mà cậu dẫn đến hôm nay ấy, có vẻ rất có thực lực đấy nhé.”

Tôi còn nhớ kiếp trước, chính thời điểm này là lúc Tiểu Hà bắt đầu vươn lên.

Cô ấy là người rất giỏi — luôn biết nắm bắt đúng cơ hội, không bao giờ để lỡ.

“Cậu nhất định . Tớ tin cậu.”

Tôi không phải để chúc xã giao, mà là ra một sự thật.

“Nhà máy dạo này thay đổi nhiều lắm. Dù chưa ai nghỉ việc như cậu, có không ít người sau giờ tan ca cũng ra ngoài buôn bán thêm.”

“À, mà này, Phạm Kiến Quân lại tái hôn rồi đấy.”

Tiểu Hà bĩu môi: “Nhưng không phải với Vương Quế Anh đâu. Hắn Vương Quế Anh người lúc nào cũng có mùi… khó ngửi.”

Tôi suýt nữa sặc nước. Tin này đúng là “ trời”.

“Hắn lại đi gieo nghiệp lên đầu ai nữa ?”

“Một bà bốn mươi tuổi — con của một lãnh đạo — bảo là thật lòng với Phạm Kiến Quân.

Lúc họ đám cưới, Vương Quế Anh còn chạy tới cho bằng .

Sau đó bà kia sinh con trai, Phạm Kiến Quân không chịu nhận.

Ngược lại, bà ấy còn mắng Vương Quế Anh là đồ hèn hạ quét nhà vệ sinh, không xứng với Phạm Kiến Quân.

Lâm Vân này, tớ thật sự muốn hỏi cậu một câu:

Phạm Kiến Quân rốt cuộc có điểm gì giỏi hả?”

Tiểu Hà vừa , ngay cả tôi cũng cảm thấy… cái tên đó đã trở nên xa lạ.

“Giỏi… lừa người?”

Tôi cũng không chắc nữa.

“Có người hắn giỏi cái khoản kia ấy… thật hay không?”

Lần đầu tiên tôi thấy mặt Tiểu Hà trở nên “có hồn” đến .

“Thôi đi! Hắn chỉ giỏi gạt người thôi.

Cái bà đó cưới hắn thật à?”

“Ừ, cưới thật. Bây giờ Phạm Kiến Quân lên mặt lắm.

ấy đúng là tự chuốc khổ.

Chờ đến khi thấy rõ bản chất nhà hắn, không biết có còn nổi không.”

Thật sự… chỉ có thể : đáng thương thật, không hề đáng tiếc.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...