Trùng Sinh Sau Năm [...] – Chương 2

Chương 2

4.

Sau một đêm ngủ trong căn phòng nhỏ, tôi tỉnh dậy liền phát hiện Phạm Kiến Quân vẫn chưa về.

Tôi biết rõ ta đi tìm góa phụ Vương rồi.

Hôm qua ở trước mặt tôi chẳng nịnh bợ lấy một câu, không đi xin lỗi nịnh nọt thì đi đâu chứ?

Tôi chẳng buồn gì.

Dậy xong, lo cho con đâu vào đấy, tôi bắt đầu thu dọn hết đồ đạc của ba người nhà họ.

Hai ông bà già còn ngồi chờ tôi nấu bữa sáng cho ăn — đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

Tới khi Phạm Kiến Quân về, chân tay mềm nhũn, mặt mày tái mét, mắt thâm quầng — không cần nghĩ cũng biết bị “vắt kiệt”.

Tốt. Thế mới xứng đáng với những gì tôi từng chịu.

Thấy tôi đang gom hết đồ đạc quẳng ra cửa, ta ngơ ngác tôi rồi hỏi:

“Tiểu Vân… em đang định vứt quần áo cũ của bố mẹ à? Định mua mới cho họ hả?”

“Không cần đâu. Cái tuổi này rồi, mặc đồ cũ là rồi. Nếu muốn ai đó có đồ mới thì cứ mua cho tôi hai bộ.”

“Em nghĩ nhiều rồi đấy. Em ra cữ rồi thì bố mẹ cũng nên về quê ruộng đi là vừa. Còn em—”

Anh ta còn chưa hết câu, thì bố mẹ tôi đã dẫn theo một đám người bước vào nhà.

Hàng xóm xung quanh cũng ló đầu ra hóng chuyện.

Tôi thẳng vào ta, lạnh lùng :

“Anh đúng là một thằng rác rưởi. Nhìn lại cái bộ dạng bây giờ của xem — bị người ta vắt đến mức héo mòn rồi phải không? Vô dụng, mềm nhũn như bún, rác rưởi như , xách cả nhà cút ra khỏi nhà tôi!”

Tôi thẳng tay ném hết đồ đạc của họ ra ngoài.

Cái nhà này đúng là lũ trời đánh, vừa tham vừa ác, lại còn mặt dày không biết xấu hổ.

“Bố, bố dẫn mọi người kéo hai ông bà già kia xuống khỏi giường đi. Họ nằm giường của con, ăn uống của con, giờ còn tính chiếm luôn công việc của con để đưa cho Phạm Kiến Quân, rồi đẩy con với cháu ra ở phòng nhỏ!”

Tôi dứt khoát với bố.

Đám bố tôi đều là tài xế xe tải — người nào người nấy to như hộ pháp, vai u thịt bắp, mặt mũi dữ dằn.

Đám bác xông thẳng vào đẩy Phạm Kiến Quân sang một bên, ùa vào phòng lớn.

Tôi không tin hai cái lão già kia còn ngủ nổi nữa.

“Ối giời ơi! Giết người rồi! Tên lưu manh này, ông lật chăn tôi cái gì?!”

Tiếng thét the thé của mụ già lập tức thu hút thêm một đống người tới hóng chuyện.

Trong khu tập thể, ngoài những người đi thì gần như ai ở nhà cũng bắt đầu ló đầu ra xem náo nhiệt.

“Tiểu Vân! Em gì thế! Có phải ăn nhầm thuốc không? Có ai gì với em đúng không? Em đừng tin! Anh với góa phụ Vương không có gì cả!”

Phạm Kiến Quân cuống quýt giải thích, tay chân loạn xạ.

Giải thích cái đầu ấy!

“Bảo sao dạo này đêm nào cũng thấy góa phụ Vương lén lút, hóa ra là có Phạm Kiến Quân à?” – một bác hàng xóm bắt đầu rỉ tai người bên cạnh.

“Nhìn cái mặt ta mà xem, chắc không chỉ mới đi có một hai ngày đâu, một tuần cũng không ra nổi cái dạng này. Cái bà góa Vương đúng là tinh hút người.”

“Phạm Kiến Quân chỉ là công nhân thời vụ, đào đâu ra tiền mà nuôi bà ta? Tôi nghe qua đêm với bà đấy còn phải trả tiền kia mà?”

“Chắc là Phạm Kiến Quân có điểm gì đó… xuất sắc khiến bà ta hài lòng đấy. Chứ thử hỏi, một học cấp ba, công nhân chính thức như Tiểu Vân, sao lại chọn ta chứ? Phải có gì đặc biệt chứ!”

“Đàn ông ấy mà, chỉ cần có một thứ đặc biệt là đủ rồi.”

Đám phụ nữ trong khu cứ thế xì xào như pháo nổ, khiến mấy tới giúp bố tôi cũng phải sầm mặt lại.

“Bịch” — hai nâng cả tấm ga giường, ném ra ngoài sân.

“Tiểu Vân à, cái ga giường này thôi đừng dùng lại nữa nhé. Bọn gọi đàng hoàng mà hai lão già đó không chịu dậy. Mụ già kia còn giở trò vô liêm sỉ, chẳng chịu mặc đồ gì cả. Bọn chẳng còn cách nào, phải bê cả hai ra ngoài. Nặng muốn chết!”

Một vừa vung tay vừa thở hổn hển, trông như thật sự bị mụ kia cho mệt lử.

“Ôi trời đất ơi, cái ‘chim’ của lão Phạm to phết đấy. Bảo sao góa phụ Vương chết mê chết mệt!”

Một bà thím lại bắt đầu buôn chuyện hăng hơn.

“Đúng là không đứng đắn gì cả. Mà lão Phạm công nhận trắng trẻo đấy, chứ cái bà kia thì đen sì sì như than củi.”

5.

“Mày là con tiện nhân trời đánh! Đồ đàn bà không đẻ con trai! Mày dám đối xử với ông bà già tụi tao như , tao sẽ bảo Tiểu Quân bỏ mày!”

“Lâm Vân, cái con tiện nhân này đúng là có bệnh! Mày con trai tao xem! Tiểu Quân vừa cao vừa đẹp trai, phong độ ngời ngời, theo đầy ngoài kia! Còn mày á? Loại con ham giàu chê nghèo, thứ tiện nhân như mày không xứng có công việc! Mày phải tự dâng việc cho con tao! Mày đáng ra phải cơm bưng nước rót hầu hạ tụi tao, sinh con vô dụng mà còn dám mua sữa mua đồ cho nó! Lúc mới sinh, tao nên bóp mũi dìm chết nó cho rồi!”

Bà già vừa điên cuồng chửi vừa lấy khăn trải giường quấn quanh người, che che đậy đậy như đang diễn tuồng.

Bố tôi quay phắt sang, đá cho Phạm Kiến Quân một phát như trời giáng.

“Bà cứ chửi đi. Bà chửi Tiểu Vân ba câu, tôi đá con trai bà ba cái.”

Dứt lời, bố tôi lại bịch bịch bịch đá thêm ba phát nữa, gọn gàng dứt khoát.

Lão già bên cạnh sợ đờ cả người:

“Ông… ông đá nhiều rồi! Lúc đầu ông đã đá một cái rồi mà!”

“Thì tôi nghe thấy nó còn thở, ngứa tai.”

Bố tôi xong liền túm cổ áo Phạm Kiến Quân như xách một con gà con lên.

“Mấy người cút nhanh lên. Lần sau tôi còn thấy ló mặt về đây, thấy một lần đánh một lần!”

Nói rồi ông tát cho Phạm Kiến Quân thêm một bạt tai giòn tan.

Trời ạ… nếu đời trước tôi có bố bên cạnh thế này để chống lưng, có khi tôi đã không khổ đến .

Hai ông bà già vừa thấy con trai bị đánh đến nỗi không kịp phản ứng thì sợ hãi thật sự, cuống cuồng ôm nhau chạy:

“Chúng tôi đi! Đi ngay đây! Đừng đánh nó nữa!”

Lão già thì trần như nhộng, bà già thì quấn tấm drap giường, hai người cắm đầu lao ra cửa.

“Ê này, ông già Phạm, ông chạy thế này coi chừng bị tố là quấy rối đó nha!”

Bà hàng xóm toe, không rời mắt khỏi lão, còn “tốt bụng” nhắc nhở một câu.

Một loạt bà thím bật ha hả, đến không thở nổi.

Lão già tức tối, mồm văng tục mắng chửi um trời.

Nghe , bố tôi lập tức tung thêm một cú đá — nhắm thẳng vào “chỗ đó” của Phạm Kiến Quân.

Anh ta lập tức ôm bụng, khom lưng xuống, mặt mày méo xệch.

Hừ, nếu đá cho ta phế luôn thì càng tốt.

“Bố, đuổi cả ta đi luôn đi. Góa phụ Vương có thai với ta rồi, kiểu gì bà ta cũng bám lấy. Con thấy mặt ta là ngứa mắt.”

Tôi tranh thủ lúc mọi người còn ở đây, tiện tay bóc phốt luôn.

“Cái gì cơ?! Góa phụ Vương có thai rồi á?”

Một vợ trẻ trong xóm thì thào, “Tôi còn tưởng gần đây bà ta tăng cân, ai ngờ là có bầu thật…”

“Tiểu Vân, với bà ta không có cảm gì hết, thật lòng với em mà!”

Phạm Kiến Quân vừa ôm bụng, vừa cố vớt vát hình tượng “người chồng si ”.

Mối hận cũ mới cùng ùa về, khiến tôi khẩy:

“Phạm Kiến Quân, đúng là thứ rác rưởi biết đi! Tôi đẹp, hiền, học hết cấp ba, lại có việc ổn định — hồi đó để mắt đến là vì mắt tôi bị mù!”

“Anh vừa nghèo, vừa ngu, lại còn bị người ta hút khô cả người. Anh lấy đâu ra cái tự tin nghĩ tôi thật thế hả? Anh không có gương à? Không có nước tiểu à? Tự soi lại cái bản mặt của mình đi! Nhìn như… dì hai của Trư Bát Giới ấy!”

“Tôi đúng là bị điên mới thích đấy! Mẹ nó, nghĩ lại mà buồn nôn. Anh đừng có lải nhải trước mặt tôi nữa. Nói tôi? Anh có bệnh à? Não có hỏng không?”

Tôi xả một tràng không nể mặt.

Mọi người xung quanh đều trợn tròn mắt, không tin nổi tôi — đứa con dâu năm xưa dịu dàng nhẫn nhịn — lại có ngày bùng nổ thế này.

Mà tôi thì… sướng thật sự.

6.

Mấy cái gọi là “vai diễn nhân cách” — kiếp trước tôi phải mất rất lâu mới hiểu ra.

Hiểu rồi, mới thấy rõ cái cách Phạm Kiến Quân PUA tôi tinh vi đến thế nào.

Chỉ tiếc, cho dù tôi tỉnh táo ra thì vẫn không thể ngăn hắn ra tay với con mình.

Chỉ cần nghĩ đến việc 40 năm sau, con tôi — một người phụ nữ thành đạt — lại bị hắn uy hiếp, cuối cùng còn bị chính hắn chết… tôi thật sự không thể nào tiếp tục giả vờ chung sống với hắn nữa.

Tôi phải bóc trần hắn, vạch trần cả chuyện hắn và góa phụ Vương.

Dù sau này bà ta có đá hắn đi, cái chết của con tôi, không thể nào thiếu phần “góp sức” của con trai bà ta.

Vì thế, tôi không muốn dính dáng gì đến hắn nữa — bất kể là cảm, trách nhiệm hay quan hệ máu mủ.

Sau khi cho cả nhà hắn một trận nên thân rồi đuổi đi, tôi bế con về nhà bố mẹ đẻ ở.

Bố mẹ tôi mừng lắm. Từ ngày trai tôi đi lính, tôi thì lại ra chuyện ngu xuẩn kia, hai ông bà vừa đau lòng vừa thất vọng, chỉ biết thở dài lắc đầu.

Giờ thấy tôi tỉnh lại rồi, dĩ nhiên là muốn giữ tôi ở cạnh bên, lỡ đâu tôi lại lên cơn “mù quáng” lần nữa thì sao.

Mẹ tôi hối tôi đi hộ khẩu cho con bé, tôi suy nghĩ một lát, rồi lắc đầu từ chối:

“Mẹ, con phải đề phòng nhà Phạm Kiến Quân.”

Nghĩ đến cảnh kiếp trước, khi Phạm Kiến Quân tóc bạc da nhăn, dẫn cả phóng viên tới tìm con tôi — trong lòng tôi lại nổi cơn giận, chỉ hận không thể xé hắn ra thành từng mảnh.

“Sao lại không ?” Mẹ tôi lúc ấy đang may đôi giày hổ đầu cho cháu , ngẩng đầu hỏi.

“Nếu bây giờ con đi giấy khai sinh, đồng nghĩa với việc thừa nhận con bé là con ruột của Phạm Kiến Quân. Đến lúc hắn thất thế, nghèo rớt mồng tơi, thế nào chả mang cái ‘cờ hiệu thân máu mủ’ ra mà màu, rồi quay về kiếm con bé để bắt nó phụng dưỡng — chỉ nghĩ thôi đã thấy buồn nôn rồi.”

Nghe tôi xong, mẹ cũng khựng lại, mặt đầy vẻ kinh tởm:

“Buồn nôn thật.”

“Phải đề phòng thật đấy. Nhà họ Phạm giỏi tính toán lắm.”

“Tụi mình đợi đến năm sau hãy hộ khẩu cũng . Dù sao con cũng kết hôn rồi, chẳng phải chị dâu đang mang thai sao? Đến lúc đó cứ để chị ấy khai sinh đôi, mẹ thấy không?”

Tôi biết rõ trai đã kết hôn, hôm đó bố mẹ không mắng tôi câu nào, tôi vẫn nhớ rất rõ.

“Sao lại không ? Mẹ sẽ viết thư ngay cho con và chị dâu, bảo họ đến lúc đó khai sinh cho cả con bé nhà mình luôn.”

Cũng may bây giờ quản lý chưa quá gắt, mọi thứ đều thủ công, mới có thể “lách” như .

“Vậy thì tốt rồi. Mẹ, mấy hôm tới con với bố sẽ ra ngoài một chuyến, mẹ ở nhà chăm sóc bé Linh Linh cho con nhé.”

Mẹ tôi là một người phụ nữ nội trợ, còn bố là tài xế cho đội vận tải. Tôi kể với ông chuyện mình đã bán suất việc ở nhà máy, ông tuy không vừa lòng lắm cũng không mắng mỏ gì tôi.

Tôi bàn với ông về chuyện đi xuống Dương Thành lấy hàng, định bắt đầu bằng việc bán quần áo, tất và đồ lót ngoài chợ.

Nghe xong, bố tôi thở dài một hơi, rồi gật đầu đồng ý.

Dù sao ông cũng đi nhiều nơi, thấy nhiều hiểu rộng, biết rõ bây giờ thiên hạ đang dần “đổi mới” — ai cũng bắt đầu xoay sở để kiếm tiền.

Còn chuyện cái thai trong bụng góa phụ Vương?

Không vội.

Dù sao bà ta cũng chưa lộ bụng, phải đợi đến lúc thiên hạ đều biết rõ cái bụng đó là của ai, thì ra tay mới đủ lực.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...