1.
“Tiểu Vân, ra cữ rồi mà, hôm nay dậy đi, chúng ta cùng đi thủ tục nhé.”
Bên tai tôi lại vang lên cái giọng khiến người ta chán ghét của Phạm Kiến Quân.
Tôi ngẩn người một thoáng mới nhớ ra chuyện gì đang diễn ra — vì tất cả những điều này đã xảy ra từ hơn bốn mươi năm trước rồi.
Đúng vào ngày tôi vừa hết cữ, Phạm Kiến Quân dùng đạo đức để ép buộc tôi đến nhà máy dệt, chuyển nhượng lại công việc chính thức của mình cho ta.
Từ đó, thái độ của bố mẹ chồng và ta đối với tôi tuột dốc không phanh, ngày nào cũng mắng chửi om sòm, bỏ đói cả tôi lẫn con .
Sau đó họ vin vào cái cớ vớ vẩn gì đó để đuổi hai mẹ con tôi ra khỏi nhà.
Chưa đến hai tháng, đồng nghiệp cũ ở nhà máy với tôi: Phạm Kiến Quân đã để góa phụ họ Vương trong xưởng dọn đến ở cùng, rồi chỉ bốn tháng sau, ả ta sinh một đứa con trai.
Tôi bế con lang bạt khắp nơi, không dám về gặp cha mẹ. Trước đây họ từng phản đối tôi đến với Phạm Kiến Quân, bảo tôi là học sinh tốt nghiệp cấp ba, còn ta đến tiểu học còn chưa học xong, chỉ là kẻ lang thang.
Nhưng lúc đó tôi lại nghĩ: không thể dùng bằng cấp để đo đếm . Phạm Kiến Quân vì tôi mà chấp nhận đi công nhân tạm thời, tôi còn sợ gì nữa?
Vậy là mặc cha mẹ phản đối, tôi vẫn cố chấp bày tiệc cưới với ta.
Chỉ tiếc là vì còn nhỏ, chưa đăng ký kết hôn, nên sau này khi Phạm Kiến Quân chiếm lấy vị trí công nhân chính thức rồi đuổi tôi ra khỏi nhà, tôi chẳng có cách nào đòi lại công bằng.
Kiếp trước, sau khi bị đuổi đi, tôi vừa nhục vừa giận, cảm thấy chẳng còn mặt mũi nào gặp lại cha mẹ.
Tôi cõng con đi khắp nơi tìm việc — phụ hồ ở công trường, khuân gạch, trộn xi măng, dán gạch men; rồi rửa bát, bưng bê ở nhà hàng… đủ cả.
Việc đàn ông , tôi cũng . Không cho tôi ? Vậy thì tôi đi cầu xin người ta. Cầu xin đến mức người ta không còn cách nào, cuối cùng cũng phải để tôi việc.
Về sau tôi mới biết, có người đã kể hoàn cảnh của tôi cho bố mẹ. Họ thấy tôi ở công trường việc y như đàn ông thì đau lòng không chịu nổi, thế là mỗi tháng lén đưa tiền cho ông chủ nhà hàng, nhờ ông ta tôi phục vụ để đỡ vất vả hơn.
…
“Tiểu Vân, lại đây mặc đồ vào, chúng ta đến phòng nhân sự của nhà máy thủ tục.”
Phạm Kiến Quân cầm bộ đồng phục công nhân đưa tới, muốn tôi mặc vào.
“Không phải thấy nó chịu nhường công việc cho Kiến Quân, thì chỉ riêng chuyện nó đẻ con thôi cũng đáng bị đuổi đi rồi.” – bố chồng đứng bên lầm bầm.
“Đúng đấy, con mình Kiến Quân đẹp trai, tài giỏi thế kia, nếu không phải Tiểu Vân tự nhào tới thì sao có thể dâu nhà họ Phạm mình chứ.” – mẹ chồng hùa theo.
“Bố, mẹ, đừng nữa. Tiểu Vân cũng tốt lắm mà. Em ấy đối với con một lòng một dạ, người khác con đâu thèm để mắt. Trong lòng con, chuyện sinh con không phải lỗi của Tiểu Vân. Chỉ là vì sinh con mà tổn thương cơ thể, nên mới cần ở nhà dưỡng sức. Sau này để con đi kiếm tiền nuôi gia đình, còn Tiểu Vân cứ ở nhà mà hưởng phúc.”
— Phạm Kiến Quân ra vẻ là người đàn ông tốt, lại bắt đầu dựng cái vỏ bọc “chồng quốc dân” ấy lên.
Kiếp trước cũng . Bố mẹ chồng thì liên tục đả kích, soi mói, mắng chửi tôi. Còn Phạm Kiến Quân thì luôn ra vẻ là người đứng về phía tôi, là người tốt, luôn “bảo vệ” tôi.
Giờ nghĩ lại, đó chẳng qua là tạo dựng hình tượng “người chồng vợ” để khiến tôi cam tâm nguyện dâng cả công việc lẫn căn nhà cho ta.
“Hừ…” Tôi khẽ thở dài một hơi.
Kiếp trước tôi từng nghĩ: ta sống như vẫn chưa đủ thê thảm.
Giờ thì tốt rồi — cơ hội đến rồi đấy.
2.
Tới cổng nhà máy dệt, tôi bảo Phạm Kiến Quân đợi ở ngoài, còn mình thì vào trước chuyện với phòng nhân sự.
Anh ta tôi bằng ánh mắt đầy nghi ngờ.
“Tôi còn chưa với phía nhà máy, giờ mà đi thủ tục luôn thì họ cũng không chịu giải quyết đâu.”
Tôi bỏ mặc ta đứng đấy, quay người vào trong, tiện tay đóng cửa lại.
Trong văn phòng chỉ có Tiểu Hà, tôi cũng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề:
“Tiểu Hà, cậu có quen ai đang muốn kiếm việc chính thức không? Tớ muốn bán suất công nhân này.”
“Bán à?” – Tiểu Hà ngẩng đầu tôi, hơi sững sờ – “Lâm Vân, cậu có biết bao nhiêu người đang muốn vào nhà máy mình không? Mà cậu còn là công nhân chính thức đấy nhé, người khác toàn hợp đồng thời vụ thôi. Nhiều người đang xếp hàng đợi mua suất này đấy. Cậu chắc chắn muốn bán à?”
Tiểu Hà là học cấp ba của tôi, chúng tôi cùng vào nhà máy trong đợt tuyển dụng. Chỉ khác là tôi mải đương, còn ấy thì chăm chỉ học hành, kết quả là giờ tôi vẫn ở xưởng, còn ấy đã lên văn phòng.
“Chắc chắn. Nếu tôi không bán, Phạm Kiến Quân sẽ ép tôi chuyển suất này cho ta. Nhưng bây giờ ta đang cặp kè với góa phụ Vương ở xưởng bốn rồi. Nếu có công việc ổn định, tôi lại đang trong thời gian ở cữ, chưa khỏe, tôi sợ ta sẽ ra chuyện xấu.”
Tôi không ngại nếu điều đó là lời đồn – vì rất có thể, đó đã là sự thật.
Dù gì sau khi họ “kết hôn” cũng chỉ vài tháng là đẻ con.
Vậy tính ngược lại… chắc chắn giờ góa phụ Vương đang mang thai rồi.
Tiểu Hà chớp mắt, hình như cũng khá bất ngờ với quả tin này.
“Được, trùng hợp chị dâu tớ đang muốn mua một suất công việc chính thức. Tớ sẽ giúp cậu chốt giá một nghìn đồng. Chiều nay cậu quay lại nhé, tớ sẽ bảo chị ấy mang tiền tới.”
Người đến nhờ Tiểu Hà kiếm việc nhiều vô kể, nên ấy lập tức nghĩ ra một người mua phù hợp.
“Phạm Kiến Quân còn đang đứng ngoài kia, cậu giúp tớ đuổi ta đi một tiếng.”
Dù sao chuyện của Phạm Kiến Quân tôi cũng đã ra, thêm vài câu để Tiểu Hà xem trò cũng chẳng sao.
Cô ấy lạnh mặt bước ra mở cửa,
“Dạo này lãnh đạo nhà máy đang xuống kiểm tra, chưa thể thủ tục . Hai người quay lại sau một tuần nữa nhé.”
Đúng lúc tan ca, tôi cũng đang sốt ruột muốn về nhà xem con sao rồi.
Kiếp trước vào giờ này, khi tôi về đến nơi thì bố mẹ chồng đã gom hết đồ của hai mẹ con ném sang căn phòng nhỏ bên cạnh.
“Lâm Vân, nghe sinh con xong thì cơ thể yếu lắm, không thể sinh thêm nữa à?”
Chặn đường tôi là một gương mặt cợt đầy giả tạo — góa phụ Vương.
Nhà máy dệt nhiều nữ công nhân, dù có đến mấy ngàn người thì bà Vương này vẫn nổi như cồn — theo nghĩa chẳng tốt đẹp gì.
Bà ta trông cũng khá, vốn là công nhân tạm thời. Sau này lấy chồng rồi, trong lúc chồng đang việc thì đột tử ngay tại xưởng.
Mấy công nhân lớn tuổi kể rằng, lúc còn sống, chồng bà ta ngày nào cũng như thể bị rút cạn sinh lực: mắt trũng, mặt xanh xao, chân run lẩy bẩy — là biết bị “vắt kiệt”.
Nhưng vì người ta chết ngay tại nhà máy, ban giám đốc chẳng còn cách nào, đành để bà Vương vào thay ca, công nhân chính thức.
Tiếng xấu của bà ta lan khắp nhà máy, không ai cản nổi những chuyện ong bướm quanh bà ta.
Phạm Kiến Quân đứng ngay bên cạnh tôi.
Góa phụ Vương nở nụ đầy ẩn ý, ánh mắt lả lơi liếc sang ta:
“Anh Kiến Quân, thật khổ quá. Sau này mà không có con trai thì biết sống sao đây?”
3.
Tôi liếc Phạm Kiến Quân — cái vai diễn “người chồng vợ” của ta vẫn chưa chịu gỡ xuống.
“Không có con trai thì vẫn sống . Tiểu Vân còn trẻ, bây giờ chưa sinh không có nghĩa sau này cũng không thể. Còn bà đấy, Vương Quế Anh, xen vào hơi nhiều rồi đấy.”
Quả nhiên, chưa cướp công việc thì ta vẫn còn phải gồng gánh hình tượng “chồng quốc dân”.
Góa phụ Vương tròn mắt sững người — trong đầu bà ta, chuyện chúng tôi đã xong thủ tục chuyển nhượng là chắc như bắp, nếu không thì bà ta sao lại vác mặt tới đây khiêu khích tôi.
Không ngờ, cái “Kiến Quân của chị” vẫn còn tỏ ra bênh vực tôi khiến bà ta có chút bất ngờ.
“Vương Quế Anh, tôi cho bà biết, lo chuyện nhà mình cho tốt đi. Đừng có chó chê mèo lắm lông, xen mồm chuyện người khác. Nhà máy chúng ta nhiều nữ công nhân như , nếu để tôi phát hiện ai bôi nhọ danh tiếng nhà máy, dan díu linh tinh, tôi sẽ báo lên lãnh đạo, để người đó bị ghi lỗi nặng.”
Tiểu Hà mặt lạnh như tiền, tay xách hộp cơm, bước ra thẳng một tràng.
Góa phụ Vương liếc lại Phạm Kiến Quân một cái, thấy ta không phản ứng gì, đành ngậm ngùi bỏ đi.
“Lâm Vân, tốt nhất đừng dính líu gì với bà Vương, bà ta tai tiếng lắm.”
Tiểu Hà chỉ rồi quay lưng đi thẳng.
Phạm Kiến Quân ánh mắt lấp lóe bất định, trong lòng rõ ràng đang nghi hoặc.
Tên ngu này, từ tôi mà tìm tí tự tin, giờ lại tưởng rằng cảm của góa phụ là “ thuần khiết không vụ lợi” à?
Góa phụ kia chẳng qua là thèm thân thể của ta thôi.
Tôi về đến nhà, không ngoài dự đoán — hai ông bà già kia đã lẳng hết đồ của tôi và con sang gian phòng nhỏ.
Nhà máy dệt phân cho tôi là nhà cấp bốn, không phải căn hộ trong khu tập thể vì thâm niên của tôi còn thấp.
Cái sân này vỏn vẹn chỉ hơn sáu mươi mét vuông, có một phòng lớn và một phòng nhỏ.
Nhân lúc tôi ở cữ, Phạm Kiến Quân dọn bố mẹ ta từ quê lên, là để “chăm sóc con dâu ở cữ”, thực tế là hút máu tôi không chừa một giọt.
Tôi ngồi một tháng ở cữ, thì ba người nhà ta… lên cân thấy rõ.
Con tôi đang khóc oà oà trong căn phòng nhỏ, tã đã ướt sũng, sữa bột cũng không còn.
Tôi vội vàng thay tã sạch, dỗ con bú sữa. Không buồn để tâm đến ba cái bóng trong phòng lớn đang lầm rầm bàn tán cái gì.
“Tiểu Vân, con cũng ra cữ rồi, bữa trưa nay con nấu nhé. Mẹ đây một tháng nay mệt rã rời, chân tay ê ẩm, ôi giời ơi, mệt muốn chết luôn đấy…”
Mẹ chồng bắt đầu giở bài than vãn bộ tịch.
“Tôi nấu không nổi. Chiều nay tôi phải đến cầu xin Tiểu Hà, nhờ ấy đẩy nhanh thủ tục chuyển nhượng. Giờ tôi còn phải nghĩ cách mua chút quà mang tới cho ấy.”
Tôi lười đôi co với mụ già này — cứ chờ đấy mà để bà Vương xử lý bà ta.
“Cô chịu đi tìm Tiểu Hà thật à?” – Phạm Kiến Quân nghe xong liền tỏ vẻ đắc ý.
“Sớm xong thủ tục, cũng có thể đi kiếm tiền sớm. Cả tôi đang yếu thế này, lẫn con đang cần dinh dưỡng, thứ gì không cần tiền?”
Tôi toàn là sự thật. Sinh con xong, Phạm Kiến Quân từng bảo tôi vì tổn thương cơ thể nên sau này không thể sinh thêm.
Nhưng với kinh nghiệm kiếp trước, tôi biết — chuyện này chắc chắn có vấn đề.
Buổi chiều, tôi viện cớ mang quà đến để “biếu”, thực chất là đến hoàn tất thủ tục bán việc.
Cầm một nghìn tệ tiền mặt trong tay, tôi cẩn thận quay về nhà mẹ đẻ.
Tôi mua cho bố mẹ hộp sữa mạch nha, còn cắt thêm một mớ thịt ba chỉ ngon lành.
Dù thấy bố mặt nặng như chì, tôi vẫn vội vã đặt đồ xuống.
Kiếp trước, mẹ vì chuyện của tôi mà tức đến đổ bệnh, phải mất rất lâu mới khỏe lại.
Tôi hai người rồi thẳng:
“Ngày mai cha mẹ mang thêm vài người đến nhà con. Con muốn đuổi cả nhà Phạm Kiến Quân ra ngoài.”
Thấy tôi biết hối lỗi, thấu bộ mặt thật của cái nhà đó, ánh mắt bố tôi lập tức sáng rực:
“Con à, bọn ta sẽ trông nhà cho con, con cứ yên tâm đi !”
Bạn thấy sao?