Trùng Sinh Rồi Tôi [...] – Chương 6

Chương 6

Giờ tôi là trụ cột tinh thần duy nhất của bọn họ. Gặp chuyện, người đầu tiên nghĩ đến chính là “con ngốc” tôi đây.

Tôi sắp xếp cho họ ở tạm trong một căn hộ mới, an ủi:

“Đừng lo, tôi sẽ nghĩ cách.”

Lý Lộ run rẩy:

“Nếu em không có tiền bồi thường thì có bị đi tù nữa không chị? Em không muốn vào tù lần nữa đâu…Cái lão già kia giờ gọi cũng không bắt máy, xảy ra chuyện chẳng ai đáng tin! Chỉ có chị Mạn Mạn là tốt với em nhất.”

Lý Phong Vũ cũng gấp đến mức phát điên: “Mạn Mạn, em có cách gì không?”

Thấy những ngày tốt đẹp sắp tới bị Lý Lộ hỏng, Lý Tiểu Thiên tức giận mắng:

“Cô đúng là… sao bất cẩn !”

“Là tôi cố người chắc?” – Lý Lộ bật lại.

“Tôi rồi đừng nữa, sau này sống yên ổn với mẹ tôi, cứ không nghe—”

Tôi bị những lời cãi vã nhức đầu:

“Đủ rồi, đừng cãi nhau nữa. Chuyện tiền bạc, để tôi lo. Dù sao giờ tôi cũng có tiền, mấy trăm vạn vẫn có thể xoay .”

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi, tham lam lóe lên trong từng con ngươi.

Tôi :

“Nhưng tôi cũng chưa rõ mức độ nghiêm trọng ra sao, nếu sợ thì để tôi ở lại giải quyết, mấy người đi nghỉ ngơi một thời gian.”

“Giờ còn đi đâu nữa? Cảnh sát mà muốn bắt thì tận chân trời cũng bị tìm ra.”

“Phải đó, đâu còn nơi nào an toàn…”

“Hay là ra nước ngoài chơi đi.”

17

“Ra nước ngoài??”

Tôi : “Đúng . Ba mẹ tôi giờ đã định cư ở Singapore, sau này tôi cũng sẽ sang đó.”

Tôi Lý Phong Vũ:

“Dù sao chúng ta cũng sẽ ở bên nhau, các người cũng nên cùng đi luôn.”

“Thật à? Ngay cả tôi cũng đi sao?” – Lý Lộ không dám tin.

Tôi gật đầu: “Thân nhân đều có thể đi. Miễn là nộp thuế nhiều, tôi giờ là đối tượng nộp thuế lớn.”

Lý Tiểu Thiên từng đi du lịch Singapore với chúng tôi, biết rõ sự xa hoa ở đó, lập tức phấn khích gật đầu:

“Hay quá! Singapore là nơi tuyệt vời, toàn người Hoa giàu có. Lại gần Trung Quốc, đợi mọi chuyện lắng xuống, mình muốn về thì về.”

Hắn kéo tay Lý Phong Vũ và Lý Lộ:

“Ba, , chúng ta cùng đi nhé, mang cả bà theo luôn!”

“Mẹ, không?” – Hắn quay sang hỏi tôi đầy mong đợi.

“Chuyện này…” – Tôi cau mày.

Tôi và bà già vốn chẳng ưa gì nhau, ai cũng biết điều đó.

Lý Lộ liền thuyết phục:

“Chị dâu à, dù có mâu thuẫn thế nào thì cũng là người một nhà mà.”

“Đúng , gia đình thì phải đông đủ.” – Lý Phong Vũ : “Mạn Mạn, lần này em đã không chấp nhặt nữa, sau này mẹ chắc chắn sẽ không khó em đâu.”

Tôi đành gật đầu: “Được rồi, tôi sẽ sắp xếp.”

“Khi nào mình đi ?”

“Càng sớm càng tốt. Đợi tôi chuẩn bị hồ sơ xong sẽ báo.”

Tôi mua nước và đồ ăn cho họ rồi rời đi.

Trong thời gian này, Lý Phong Vũ liên tục giục.

Tôi :

“Giờ đi nước ngoài khó lắm, phải chuẩn bị đủ thứ hồ sơ. Tôi đang nhờ giúp, đừng lo.”

Tắt máy, tôi quay lại bệnh viện, xin lỗi cảnh sát:

“Xin lỗi, phiền các rồi.”

“Không sao, chỉ là người nhà nên kìm chế một chút, dù có thế nào cũng không nên đập .”

“Vâng, chúng tôi sẽ ý.”

Khi cảnh sát rời đi, tôi quay sang ông lão trên giường bệnh, mỉm đắp chăn:

“Chú Trương, thấy đỡ hơn chưa ạ?”

Chú Trương giọng sang sảng: “Con bé à, khỏe lắm!”

Ba tôi vỗ vai Trương: “Chú Trương nhà ta ngày xưa chạy bộ mười cây số còn không đổ mồ hôi!”

“Lão quỷ này…”

Cả phòng vang tiếng vui vẻ, ấm áp.

Một tuần sau, Lý Phong Vũ và mấy người đã thu dọn hành lý, mang theo bà lão liệt giường đến chỗ hẹn gặp tôi.

Bà lão hiếm hoi nở nụ thân thiện với tôi.

“Ây da, cuối cùng vẫn là con tốt nhất.”

“Giữa tôi với bà có thù hằn gì đâu chứ.” – Tôi mỉm đáp lại.

Một chiếc xe van từ từ chạy tới.

Tài xế bước xuống, tôi bắt tay ta và dặn dò: “Trên đường nhất định phải chăm sóc họ cẩn thận nhé.”

Mọi người lần lượt lên xe, Lý Tiểu Thiên qua cửa kính với tôi:

“Mẹ ơi, mẹ xong việc sớm rồi đến gặp chúng con nha!”

Lý Phong Vũ thì lưu luyến tôi không rời.

Tôi :

“Anh chưa từng gặp con chúng ta nhỉ? Lần này đến đó, nhớ ôm con cho thật nhiều. Con bé bao năm nay luôn mong chờ, luôn đợi mọi người đấy.”

Lý Phong Vũ mắt đỏ hoe, gật đầu thật mạnh: “Mạn Mạn, em.”

“Chị dâu, đến lúc đó gặp lại nha.”

“Ừ, chúc mọi người thượng lộ bình an.”

Chiếc xe van rời đi, tôi đứng tại chỗ, mắt đỏ hoe, tiễn họ đi thật xa.

Tạm biệt nhé.

Hai tiếng sau, Lý Phong Vũ gửi tin nhắn cho tôi:

【Bọn lên máy bay rồi, tiếp viên phải tắt điện thoại. Mạn Mạn, em ở trong nước nhớ chăm sóc bản thân nhé.】

【Tôi cũng sẽ chăm sóc bản thân. Hy vọng mọi người cũng thế.】

Về sau, tin nhắn ấy không bao giờ hồi âm nữa.

18

“Chúc mừng sinh nhật con ! Chúc mừng sinh nhật Bột Nhỏ!”

“Cảm ơn mẹ, bà nội lớn, bà nội nhỏ, ông ngoại!” – Con bé nhắm mắt ước nguyện, rồi mở mắt ra: “Con mọi người!”

“Chúng ta cũng con.”

Ngoài cửa sổ, pháo hoa rực rỡ nở rộ trên bầu trời đêm.

Tôi ăn một miếng bánh kem, ánh mắt bỗng trở nên xa xăm.

Không biết giờ này bên biên giới Miến Bắc, họ có thấy màn pháo hoa đẹp thế này không…

À, có khi đang gõ phím, đang nhảy điệu “sasa”, hoặc đang nằm trên bàn mổ, nên chẳng thấy gì đâu.

Thật tuyệt vời.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...