Tôi đã đoán trước sẽ có ngày này, nên mới ly hôn trước để đề phòng ta bám riết như chó hút máu.
Vì tôi quá hiểu nhà họ Lý thực dụng, vụ lợi, tham lam đến mức nào.
Không còn ràng buộc hôn nhân, tôi có thể đi xa bao nhiêu cũng , gì cũng không cần e dè.
Ví dụ như bây giờ – Lý Phong Vũ ba ngày hai bận tới cửa xin lỗi, lúc thì xách quà tẩm bổ, lúc thì hoa quả.
Hôm nay, ta còn dẫn theo cả mẹ – tức mẹ chồng cũ – đến.
“Vợ ơi, sai rồi, biết lỗi rồi, em tha thứ cho không? Anh xin em quay về nhà với đi, thời gian ly hôn này ăn không ngon ngủ không yên. Anh đáng chết, sai thật rồi, sau này sẽ không bao giờ phạm lỗi nữa. Là ta quyến rũ , đã sớm cắt đứt với ta rồi, là ta cố chấp tìm đến …Chỉ cần em quay lại, bảo gì cũng …”
Mẹ chồng cũ con trai quý báu quỳ gối cầu xin tôi mà xót ruột, vẫn cố gắng phụ họa:
“Phải đó Mạn Mạn, Phong Vũ biết lỗi rồi, đàn ông ai mà chẳng từng sai, tha thứ cho nó đi…”
“Vợ à, chuyện đứa bé, để mẹ xin lỗi em…”
Tôi cắt ngang lời họ, lạnh:
“Ai là vợ ? Ly hôn là đề nghị, giấy cũng do ký. Giờ hai người sủa cái gì ?”
Chưa đã miệng, tôi thẳng tay đá một phát khiến Lý Phong Vũ ngã lăn ra đất ngay trước mặt mẹ ta.
Mẹ chồng cũ biến sắc: “Cô gì ? Sao lại đánh người? Cái đồ không có dạy dỗ này ——”
Lý Phong Vũ nằm dưới đất chưa bò dậy , vẫn cố kéo tay mẹ đừng to chuyện.
Tôi ngồi xổm xuống, ta đang cố bò dậy, lạnh lùng hỏi: “Hai người đã đem con tôi đi đâu?”
Anh ta sững sờ: “Gì cơ?”
“Nghe không rõ à? Đứa con do tôi sinh ra, đang ở đâu!”
Lý Phong Vũ hốt hoảng, mặt mẹ chồng cũ lập tức tái mét, buột miệng :
“Sao biết ?”
Tôi bật .
“Tôi không chỉ biết, mà còn biết rõ hai người đã tráo con tôi ngay trong phòng sinh.”
Cả hai người như bị sét đánh, ngơ ngác không tin nổi.
“Thì ra đã biết từ sớm, nên mới giả vờ điên để ly hôn sao?” Lý Phong Vũ ngồi bệt xuống đất, vừa vừa khóc.
Mẹ chồng cũ lấy lại tinh thần, liền gào lên chửi rủa:
“Vậy cháu trai của tôi đâu? Có phải đã nó rồi không? Chắc chắn là ! Cái đồ đàn bà độc ác không biết xấu hổ! Cô trả cháu tôi lại đây! Nói đi! Cô đi! Con tiện nhân!”
Nhìn cảnh tượng đáng thương đến buồn ấy, tôi lạnh nhạt mắng:
“Cái đồ hạ tiện! Đừng có đổ bẩn sang tôi, cút cho khuất mắt!”
Tôi đóng sầm cửa lại, chặn ngoài cánh cửa gương mặt xám xịt như tro tàn của Lý Phong Vũ và vẻ ngoan cố đến cùng của mẹ chồng cũ.
Đúng lúc đó, tôi nghe thấy họ nhận một cuộc điện thoại:
“Cái gì? Cảnh sát hả?? Tôi đâu có vứt con! Chính mẹ nó mới là người vứt con đi!”
Xem ra cảnh sát đã lần ra manh mối từ họ rồi.
08
Nhờ sự phối hợp của phía bệnh viện, cảnh sát cuối cùng cũng ép Lý Lộ khai ra, bắt cả Lý Phong Vũ và mẹ chồng cũ về điều tra.
Không lâu sau, toàn bộ sự thật sáng tỏ.
Lý Phong Vũ là sinh viên đại học duy nhất trong làng, vất vả lắm mới chen chân vào công ty của ba tôi – năng lực dĩ nhiên không tệ.
Vì muốn tiến thân, ta đã đá người cũ ở quê – Mạnh Ưu – để theo đuổi tôi, rồi trở thành người của tôi.
Chúng tôi kết hôn chưa đầy nửa năm, ta vô gặp lại Mạnh Ưu, từ đó dây dưa không dứt, ngoại kéo dài.
Cho đến khi – tôi và Mạnh Ưu lại cùng lúc mang thai.
Một tuần trước ngày tôi sinh, Mạnh Ưu cũng nhập viện sinh non, con phải nuôi trong lồng kính.
Chi phí y tế quá cao, Mạnh Ưu không kham nổi, dọa Lý Phong Vũ ly hôn để có tiền, nếu không sẽ tiết lộ chuyện ta đã sinh con.
Lý Phong Vũ không muốn bỏ lỡ cơ hội bám víu nhà giàu, nên dùng lời ngon tiếng ngọt lừa Mạnh Ưu, hứa sẽ chăm sóc đứa trẻ thật tốt.
Thế là, bọn họ bàn bạc với nhau, tráo đổi con – đưa Lý Tiểu Thiên thế vào chỗ đứa con tôi sinh ra.
Bất kể tôi sinh con trai hay con , miễn là “con nhà họ Lý” là .
Hôm tôi sinh, họ cố cãi nhau, kéo dài thời gian không ký giấy phẫu thuật, khiến tôi đau đến xuất huyết, bất tỉnh.
Mà tôi khi đó, trong cơn hôn mê, sao có thể ngờ người chồng đầu ấp tay gối lại nhẫn tâm như rắn rết?
Sau khi tôi sinh xong, ba mẹ vì thương tôi nên luôn túc trực trong phòng bệnh, chẳng ai ý đến đứa trẻ.
Phòng sinh thì không có camera, quản lý lại hỗn loạn, Lý Lộ còn lén lút nhét tiền cho y tá – ta là bác sĩ, cấp dưới chỉ nghe lời ta.
Chính nhờ thế, bọn họ mới có cơ hội ra tay.
Cảnh sát kể xong, do dự hỏi tôi: “Cô có biết giới tính đứa bé không?”
Tôi lắc đầu – tôi đã hôn mê, sao biết là trai hay .
Cảnh sát : “Lý Lộ khai đó là một bé .”
Thì ra, con tôi là bé . Và mẹ chồng cũ khi biết con tôi là con đã lập tức sa sầm mặt mày, rồi tự tay đem bỏ đứa bé vào đống cỏ khô ngoài ruộng.
Tôi không chịu nổi nữa, tay run rẩy gọi cho mẹ:
“Mẹ ơi… là con … con của con…”
Mẹ tôi khóc còn thảm hơn tôi.
Bà quá hiểu trong xã hội này sinh con bị khinh khi ra sao, ba mẹ tôi đã thay tôi chắn tất cả giông tố cuộc đời này.
09
Con bé một bà lão thu mua ve chai nhặt .
Tảng đá đè nặng trong lòng tôi cuối cùng cũng rơi xuống.
Còn sống – chỉ cần còn sống là tốt rồi.
Hôm nay, là ngày chúng tôi gặp lại con .
Tôi đặc biệt trang điểm kỹ càng, muốn trông gọn gàng, tươm tất nhất.
Dù con bé còn nhỏ, tôi cũng không muốn để con thấy tôi lôi thôi, điên loạn.
“Mình đón con bé về, từ nay sống cho đàng hoàng.” Mẹ vòng tay ôm lấy vai tôi, tôi qua gương: “Con mẹ thật xinh, trang điểm lên lại càng đẹp.”
Tôi ngồi trước bàn trang điểm, thoa chút son môi cuối cùng – thoa đến nửa chừng, mắt đã đỏ hoe.
Từ lúc mang thai, tôi chưa từng đụng đến mỹ phẩm, ăn uống cực kỳ kiêng khem.
Tôi từng tràn đầy mong chờ một sinh linh bé bỏng sắp chào đời – nào ngờ lúc con đến, lại là lúc chúng tôi ly biệt.
Nếu không phải có cơ hội sống lại, đến chết tôi cũng chẳng hay biết gì.
“Ba mẹ, con xin lỗi, con bất hiếu, để hai người tuổi già mà còn phải theo con bôn ba vất vả.”
Phía sau tôi là vali hành lý đã thu dọn xong.
Hôm nay, sau khi đón con, chúng tôi sẽ rời thành phố này, đến nơi khác để bắt đầu cuộc sống mới.
“Chỉ cần cả nhà ở bên nhau, ở đâu cũng là nhà.”
Ba ôm chầm lấy tôi và mẹ, nở nụ hiền hậu:
“Các con chính là tất cả của ba, bảo vệ các con là trách nhiệm của ba.”
“Con mình chịu khổ một lần là đủ rồi, sau này ba sẽ không để con khổ nữa đâu.”
Mẹ nhẹ nhàng chải tóc cho tôi: “Con mãi mãi là bảo bối quý nhất của mẹ.”
Tôi rưng rưng nước mắt, gật đầu thật mạnh.
10
Điểm thu mua phế liệu nằm ở vùng ngoại ô, chỉ là hai căn lán lợp tôn tạm bợ, xung quanh chất đầy các loại rác tái chế. Nhưng có một khoảng đất nhỏ dọn dẹp rất sạch sẽ, còn trồng thêm hoa cỏ.
Một bà lão lưng còng đang phân loại giấy bìa, bên cạnh là chiếc xe nôi cũ nhặt , kế đó là một chó lông trắng đốm hoa.
Đứa trẻ nằm trong xe nôi, chăm sóc rất tốt, da trắng nõn nà, khuôn mặt đã dần rõ nét.
Chó con vừa thấy chúng tôi liền cảnh giác sủa “gâu gâu”, bé con hình như quen tiếng chó, liền bật khúc khích, tay chân vung vẩy.
Mẹ tôi thấy , mắt lập tức đỏ hoe: “Nó giống con.”
Bà lão đứng thẳng lưng, chống eo gọi chúng tôi: “Không nhận nữa, không nhận nữa, chuẩn bị ru con ngủ rồi.”
Nhìn rõ khuôn mặt bà lão, tôi như bị sét đánh.
Tôi đã từng gặp bà.
Ở kiếp trước, khi tôi mở văn phòng luật riêng, có một sinh viên mới ra trường đến thực tập.
Cô bé rất giống tôi, lại thông minh, nên mọi người ý.
Một lần cùng tôi đi gặp khách hàng, nhờ kiến thức về đồ cổ mà khiến khách vui vẻ ký hợp đồng tại chỗ.
Tôi thấy bé có năng lực, liền điều về bên cạnh để đích thân hướng dẫn.
Cô bé chịu khó, việc cẩn thận, không kiêu ngạo, rất giỏi nấu ăn – ngày nào cũng mang cơm theo, khiến đồng nghiệp phải thi nhau đến nhà ăn ké.
Cô từng rất nghiêm túc: nhà em nghèo, miễn là mọi người không chê là .
Một lần tôi bắt gặp bé khóc trong cầu thang, tưởng bị khách khó dễ, không ngờ là bà ngoại bị bệnh nặng phải nhập viện.
Cô khóc đến mức lớp trang điểm lem nhem, trông tội lắm.
Nghe nhà chỉ có mỗi bà ngoại, vất vả nuôi ăn học đến đại học, cực kỳ thiếu thốn.
Tôi không đành lòng, lấy danh nghĩa thưởng mà cho mười vạn, còn phê duyệt cho kỳ nghỉ dài.
Bạn thấy sao?