Khi con trai của tài xế đưa một không rõ lai lịch về nhà và bảo tôi chăm sóc, trước mắt tôi như hiện ra một loạt bình luận nổi bật:
“Thật tuyệt vời! Nam nữ chính đều trọng sinh, gặp lại nhau sớm hơn, kiếp này cuối cùng họ cũng không còn bị thế tục ngăn cản nữa rồi.”
“Nếu không có nữ phụ độc ác chen chân vào, bộ truyện ngọt ngào này còn hấp dẫn hơn nữa.”
“Nữ phụ dựa vào việc cha mình là Tư lệnh quân khu nên lúc nào cũng tỏ thái độ khinh thường nam chính, đúng là cậy thế hiếp người.”
“Cái kiểu nữ phụ tự cho mình là người đã nâng đỡ nam chính, bắt ấy cưng chiều ta không chút tự trọng, thật khiến người ta bực mình. Nhưng thật, không có ta, nam chính vẫn có thể dựa vào thực lực của mình mà trở thành người quyền cao chức trọng.”
Con trai tài xế tôi, ánh mắt lễ phép, ngoan ngoãn thường ngày đã biến mất.
Thay vào đó là vẻ kiêu căng khinh thường, ánh mắt tham lam như rắn độc.
Tôi thật sự muốn xem thử, trong một thế cục mà cả hai đều đã trọng sinh, một mồ côi nhận nuôi và một bị bỏ rơi không rõ thân phận, sao có thể bước lên hàng quyền quý, vươn lên giữa dòng đời cuồn cuộn này.
1
Chu Sở Niên ngồi trên sofa ở nhà, mở một hộp vải thiều đóng hộp, đổ vào chiếc bát sứ trắng chỉ dành cho tôi dùng.
Anh ta thấy tôi chằm chằm vào Trình Thu, ánh mắt đầy cảnh giác, xoay người chắn tầm của tôi:
“Trương Bảo Châu, đây là Trình Thu, tôi. Từ nay về sau, sẽ là người trực tiếp chăm sóc ấy.”
“Cô ấy da dẻ mỏng manh, đồ dùng giường chiếu phải dùng hàng nhập từ Liên Xô, không quen ở phòng nhỏ, nên sẽ ở phòng của . Cô dọn ra ngoài đi.”
Anh ta thản nhiên bóc một thanh sôcôla đặc biệt do nhà máy Tháng Mười của quân khu sản xuất riêng, đưa cho Trình Thu. Nhìn về phía tôi, trong mắt đầy chán ghét:
“Trương Bảo Châu, tôi vẫn sẽ ở bên cạnh , sẽ không .”
“Nếu tiếp tục toàn tâm toàn ý hỗ trợ tôi thăng tiến, tôi có thể cho một con đường sống.”
Trình Thu yếu ớt dựa vào người Chu Sở Niên, trên chân là đôi dép nỉ dày mà ba tôi đã cất công mang từ Liên Xô về tặng riêng tôi.
Lúc đó, hàng loạt bình luận lại tràn lên:
“Trời ơi, mạnh mẽ thật sự! Chưa gì đã tỏ thái độ với tiểu thư rồi, đúng chất truyện ngọt sủng đây mà.”
“Cái thiết lập trọng sinh đôi đúng là quá đã, nữ phụ độc ác muốn ép nam chính cưới mình, đẩy nữ chính vào chốn lầu xanh… kiếp này không còn xảy ra nữa rồi!”
“Kiếp trước, nữ phụ độc ác ép nam chính phải đi du học ở Anh bốn năm, cắt đứt mối lương duyên của họ, thật sự quá tàn nhẫn.”
“May mà nam chính khi trở về đã gặp quý nhân giúp đỡ, lật đổ cả nhà nữ phụ độc ác, khiến họ mang tội phản quốc, cả đời không ngóc đầu dậy nổi.”
Nhìn thấy những dòng chữ trước mắt, tôi chỉ cảm thấy nhức nhối giữa trán.
Chu Sở Niên ngồi thẳng dậy, ưỡn ngực ngẩng cao đầu, khuôn mặt lộ rõ vẻ cao ngạo và đĩnh đạc do quyền thế của kiếp trước mang lại:
“Vương mẹ, gọt cho tôi một quả lê trắng Bắc Kinh, phải là loại vừa mới hái ở Môn Đầu Câu, phía Bắc thành.”
Bình luận lại cuồn cuộn kéo đến, và cuối cùng tôi cũng hiểu ra:
Thế giới tôi đang sống chính là một cuốn truyện ngôn ngọt ngào lấy bối cảnh thời kỳ dân quốc.
Còn “nữ phụ độc ác” – tiểu thư cậy thế nhà quyền quý bị chỉ trích khắp bình luận – chính là tôi.
Theo mạch truyện, Chu Sở Niên nhặt Trình Thu, mồ côi không nơi nương tựa, đưa về nhà tôi và cầu tôi chăm sóc.
Sau đó, hai người ngày càng thân thiết, nảy sinh cảm.
Tôi không cam lòng bị cướp mất thanh mai trúc mã, bắt đầu con đường giành giật bằng mọi giá.
Tôi muốn để ta cảm nhận mùi vị của quyền lực và tiền bạc, nên không ngừng nâng đỡ lên từng nấc thang danh vọng.
Thậm chí còn dùng mối quan hệ gia đình để gửi ta ra nước ngoài du học, cố cắt đứt cảm với Trình Thu.
Sau khi về nước, tuy tổ chức hôn lễ với tôi, trở thành “chồng mẫu mực” trong mắt người ngoài,
Nhưng trong lòng ta, lúc nào cũng đau đáu nhớ về “ánh trăng trắng” mà không thể có .
Còn Trình Thu, vì không Chu Sở Niên cứu giúp, nên phải việc trong các tụ điểm giải trí để kiếm sống, đánh mất cả trong trắng.
Chu Sở Niên sau khi quý nhân giúp đỡ, thăng tiến vùn vụt, nuông chiều Trình Thu như trân bảo, vung tiền như rác, ngày đêm sánh vai, quyến luyến không rời.
Sau này, mọi tổn thương mà Trình Thu phải chịu, ta đều đổ hết lên đầu tôi.
Thậm chí còn bắt tay với người ngoài, bày trò vu oan, hãm gia đình tôi.
Khiến nhà tôi mang tội thông đồng với địch, bị điều tra và giam giữ.
Phải mất bao nhiêu công sức mới rửa sạch nghi ngờ, ba mẹ tôi lại vì chuyện đó mà uất ức qua đời. Còn tôi cũng bị bọn họ đầu độc đến chết.
Họ thản nhiên cầm lấy tài sản nhà tôi để lại, tiêu xài hoang phí, du lịch khắp nơi. Cho đến một lần đi biển thì cả hai chết đuối, rồi… cùng trọng sinh.
Lúc mở mắt ra lần nữa, họ đã quay về đúng ngày Chu Sở Niên lần đầu dẫn Trình Thu về nhà tôi, bảo tôi chăm sóc.
Tôi chỉ lạnh nhạt họ, trong lòng thấy nực .
Dựa vào một đứa con nuôi của tài xế và một con nhỏ lai lịch mập mờ mà cũng dám khuấy đảo nhà tôi?
Cái hướng đi này của cốt truyện, đúng là chuyện hoang đường.
Bạn thấy sao?