Khi đang ăn, đúng lúc gặp gia đình Cao Văn Bân dẫn theo “ Lưu tam” – Lưu Hồng Ngọc.
Bọn họ đã đăng ký kết hôn rồi, nên cũng to gan hơn.
Lưu Hồng Ngọc buông lời châm chọc:
“Đồ nhà quê nhờ ngủ với đàn ông mà cũng vào nhà hàng ăn cơm. Đúng là nằm cũng kiếm tiền ha.”
Còn chưa kịp để tôi lên tiếng, chị dâu tôi đã nhảy lên đối đầu:
“Sao nào? Không phục à? Em tôi ngủ với chồng mình, còn thì ngủ với chồng người khác.”
“Em tôi ngủ với đàn ông còn kiếm tiền, ngủ xong thì mất cả đống. Sao hả? Cay à?”
“¥%&@¥……”
Chị dâu tôi mà chửi thì mấy bà tám trong làng cũng phải sợ không dám ló mặt ra đường, huống chi là loại như Lưu Hồng Ngọc một nàng thành phố mềm yếu.
Chị dâu tôi mắng cho cả nhà Cao Văn Bân một trận, đến mức bọn họ phải ôm đầu bỏ chạy khỏi nhà hàng, đồ ăn gọi ra rồi cũng không dám đụng đến.
Tôi thì phụ trách múc canh cho chị dâu tráng họng.
Chị dâu quay lại lườm tôi một cái, :
“Sao em lại có thể để thứ rác rưởi như thế bắt nạt em ? Đúng là vô dụng!”
Tôi liên tục gật đầu:
“Chị mắng đúng lắm.”
Sau khi hoàn tất chuyển nhượng mấy bất sản, tôi dẫn mẹ lên thủ đô.
Nhà họ Cao còn tưởng tôi định ở lại huyện để ăn, đang rắp tâm tìm cơ hội ra tay với tôi, mà không biết rằng tôi đã cho toàn bộ mấy tài sản đó rồi.
Hợp đồng kéo dài 5 năm – đúng vào thời điểm bắt đầu thời kỳ phát triển bùng nổ của thành phố này.
Đến lúc đó, những bất sản đó sẽ thành cây tiền cây bạc.
Đợi đến khi bọn họ phát hiện ra rồi muốn tìm tôi, thì đã không thể lần ra dấu vết nữa rồi.
Phải công nhận, tuy Cao Văn Bân đầu óc kém cỏi trong chuyện cảm, ăn buôn bán thì vẫn có chút đầu óc.
Số tài sản tôi chia cũng đủ để tôi sống khá thoải mái ở thủ đô một thời gian.
Nhưng mục tiêu của tôi đâu chỉ dừng lại ở đó.
Được sống lại một lần nữa, thì nhất định phải sống cho ra hồn.
Không thể để con sau này nghĩ về mẹ mình, chỉ nhớ mỗi chuyện mẹ thắng nhờ một cuộc ly hôn.
12
Nhờ vào các mối quan hệ của nhà họ Cao từ kiếp trước, tôi đã nắm không ít tin tức từ bên ngoài.
Là thủ đô và cũng là nơi định hướng xu thế, mọi tĩnh ở Bắc Kinh đều ý sát sao.
Cho nên tôi biết, muốn nên chuyện, đến Bắc Kinh là lựa chọn tốt nhất.
Sau khi đến Bắc Kinh, tôi một căn nhà ngoài cổng Kiến Quốc Môn, và một sạp hàng trên phố Tú Sơn.
Bước đầu tiên, tôi phải xây dựng một vài mối quan hệ trong lĩnh vực ngoại thương.
Tôi biết, sau cải cách mở cửa, ngoại thương là một trong những điểm tăng trưởng kinh tế lớn nhất.
Chỉ cần nắm cơ hội và có kênh phân phối tốt, kiếm tiền như nước cũng chẳng là chuyện gì lạ.
Bước thứ hai, tôi dùng toàn bộ số tiền còn lại, sau khi để dành một ít cho nhập hàng và chi tiêu sinh hoạt để mua đứt vài căn tứ hợp viện ở khu trung tâm Bắc Kinh.
Hiện tại đang là năm 1990, mua một căn tứ hợp viện chỉ tốn vài vạn tệ.
Tứ hợp viện thường là nơi đông người ở lẫn lộn, điều kiện sinh hoạt vô cùng tồi tàn.
Những hộ dân cũ đều mong muốn sớm chuyển đi nơi khác, nên việc mua lại không hề khó.
Thế chỉ cần một, hai năm nữa, giá trị ở đây sẽ bùng nổ.
Đây cũng chính là lý do tôi gấp rút ly hôn và lao ngay đến Bắc Kinh, tôi phải kịp thời hoàn tất thương vụ này trước khi giá nhà bắt đầu tăng.
Khu Đông Trì Tử, Tây Trì Tử, quanh Thập Sát Hải – những vị trí đẹp, bố cục tốt, tôi mua liền một lúc sáu căn.
Mẹ tôi mà sợ tái mặt, không ngừng khuyên tôi nên giữ lại tiền, đừng mua thêm nữa.
Bà : “Những căn viện cũ nát đó, con có một chỗ để ở là rồi, cần gì nhiều như ?”
“Nhà cũ, sân cũ ở quê mình còn chắc chắn, khang trang hơn mấy chỗ này ấy.”
Tôi trấn an mẹ: “Mẹ yên tâm đi.”
Tôi biết rõ, với vị trí không gì có thể so sánh này, sau này giá nhà ở đây sẽ tăng vùn vụt, tăng mãi… không ngừng.
13
Sang mùa hè năm sau, tôi đã nắm rõ cách ăn buôn bán ở phố Tú Sơn.
Quần áo và phụ kiện thêu bằng tơ tằm cao cấp luôn có thị trường ở đây – người nước ngoài thích, người Trung Quốc cũng mê.
Tôi liền nghĩ đến chị Vương.
Quê chị ấy là vùng nuôi tằm, nổi tiếng với loại tơ thượng hạng, lại còn có nghề thêu truyền thống Ngô Tú, thêu ra hoa, chim, cá, côn trùng đều sống như thật.
Chỉ là ở chỗ chúng tôi, thị trường còn nhỏ, tên tuổi cũng chưa vang xa.
Tôi quyết định dùng mối quan hệ này để xây dựng một thương hiệu không chỉ kiếm tiền mà còn có thể quảng bá vẻ đẹp của nghệ thuật thêu truyền thống Trung Hoa.
Đúng lúc mẹ tôi cũng nhớ nhà, nên chúng tôi cùng nhau quay về Tô Thị.
Bạn thấy sao?