Lát sau, Cao Văn Bân bước ra, vừa mở miệng liền hỏi tôi:
“Cô lấy mấy cái sạp hàng đó gì?”
Tôi đáp:
“Làm gì à? Tất nhiên là để kinh doanh rồi.”
“Chứ chẳng lẽ tôi với con uống gió Tây Bắc mà sống chắc?”
Vòng đàm phán thứ ba, nhà họ Cao chuẩn bị trận thế nghiêm chỉnh.
Rõ ràng là lần này muốn có kết quả dứt điểm.
Cả nhà họ Cao lại tiếp tục luân phiên đưa ra những lý do đầy cảm và thuyết phục.
Còn tôi thì vẫn điềm nhiên, không chút d.a.o mà lắng nghe.
Cho dù họ thế nào, tôi cũng không mềm lòng, mà cũng chẳng sợ cứng rắn.
Bỗng nghe chị Vương hàng xóm lớn:
“Ơ kìa, Hồng Ngọc hình như mập ra rồi đấy.”
Lưu Hồng Ngọc vốn bị tôi mời tới tham gia đàm phán, đúng lúc ấy gặp phải hàng xóm.
Chị hàng xóm lại lớn tiếng khen ta mập lên có phúc khí.
Cả nhà họ Cao nghe mà sợ xanh mặt.
Chuyện Lưu Hồng Ngọc đang mang thai, họ vẫn chưa dám để lộ ra ngoài.
Tôi đứng sau cửa sổ vọng ra:
“Đúng thế, Lưu dạo này tròn trịa hẳn ra ấy chứ.”
“Này Lưu, vốn là người thích đẹp như , sao lại để mình tăng cân nhiều thế cơ chứ?”
“Đúng là tiếc cái eo thon như cành liễu ngày xưa quá đi.”
Cao Văn Bân vội vàng kéo tôi ra khỏi cửa sổ.
Kết quả là, tài sản chia đúng như ý tôi muốn.
Khi tôi dọn đi, nhà họ Cao không một ai tiễn tôi.
Chỉ có chị Vương rưng rưng nước mắt tiễn tôi ra tận cổng lớn.
Chị ấy là con dâu nhà quê, ngày trước khi chồng chị chuyển thành cán bộ thì bắt đầu khinh thường vợ, đòi ly hôn cho bằng .
Chị ấy bề ngoài thì chanh chua, từng nắm tóc chồng kéo đến tận đơn vị gặp lãnh đạo, cuối cùng phải nhờ phòng bảo vệ ra tay mới kéo hai người ra.
Về đến nhà, chị ấy tức quá nên treo cổ tự vẫn, chính tôi là người đã cứu chị ấy.
Tôi với chị ấy:
“Chị còn phải sống vì con nữa, con mà cố gắng lên chứ.”
Tôi với chị ấy:
“Nếu chị c.h.ế.t rồi thì con trai chị phải sao? Mẹ kế có thể đối xử tốt với nó không?”
Từ lúc đó, chị ấy đối xử với tôi vô cùng tốt.
Chị :
“Em à, từ khi chị lên thành phố, chỉ có em là đối xử tốt với chị.”
“Người khác đều coi thường chị, chỉ có em là người có lòng tốt.”
“Sau này nếu em cần giúp gì, cứ tìm chị, chị nhất định sẽ cố hết sức giúp em nha.”
Với người lương thiện, thì nên lấy thiện tâm mà đáp lại đó mới là tích đức.
Còn với kẻ ác, nếu mình lùi một bước, họ sẽ lấn tới một trượng; nếu mình nhường một chút, họ sẽ nổi sóng loạn.
11
Tôi sắp xếp cho con ở tạm trong căn nhà tại khu Tây Thành, rồi gọi mẹ tôi lên giúp tôi chăm con.
Mẹ tôi biết tôi sống không tốt trong nhà họ Cao, khóc đến sưng cả mắt, cũng không có cách gì.
Nghe tôi đã ly hôn, bà càng lo lắng hơn.
Trong suy nghĩ của bà và những người cùng thế hệ, ly hôn đồng nghĩa với cuộc sống không yên ổn, danh tiếng chẳng còn, cả đời coi như chấm hết.
Anh trai tôi đối xử với tôi rất tốt, lại là người thật thà, tính cách nhu nhược.
Cha tôi mất sớm, nên trong làng, nhà tôi luôn là gia đình yếu thế nhất.
Chỉ có chị dâu là hơi chua ngoa, nên mới không bị người ta ức hiếp.
Nghe tôi ly hôn, trong làng bắt đầu có người buông lời gièm pha.
Trước kia nghe tin tôi gả vào nhà thành phố, họ đã đoán rằng tôi sẽ bị ruồng bỏ.
Giờ tôi thật sự ly hôn rồi, trong lòng họ cuối cùng cũng cảm thấy “cân bằng” lại đôi chút.
Nói lời đàm tiếu thì chẳng sợ gió to rách miệng.
Sau mấy lần bị chị dâu tôi chặn ở cổng chửi thẳng mặt, mấy nhà đó mới chịu im miệng.
Nghe tôi cần mẹ giúp trông con, chị dâu chẳng lời nào, thu dọn một túi đồ cho mẹ đem theo.
Chị : “Em chồng cũng chẳng dễ dàng gì, mẹ cứ yên tâm đi, đừng lo chuyện nhà nữa.”
Sáng hôm sau, lúc tiễn mẹ tôi lên đường, chị dâu cắn răng dẫn cả chồng và con theo ra tận huyện thành tiễn bà.
Nói là đi xem thử thành phố huyện thế nào, thật ra là sợ tôi buồn vì chuyện ly hôn, nên dẫn theo ít người để tôi bớt đơn, có chút hơi người bên cạnh.
Thấy tôi tinh thần vẫn khá tốt, chị dâu chỉ lẩm bẩm một câu:
“Lo cho em đúng là phí công.”
“Đến mùa vụ rồi, chị với mày về trước đây.”
Giữa mùa đông lạnh giá, lấy đâu ra việc đồng áng?
Chẳng qua là sợ ở lại thành phố tốn kém, lại tôi thêm áp lực thôi.
Chị dâu tôi đối xử rất tốt với cả gia đình tôi, chỉ có điều miệng lưỡi không dịu dàng.
Tôi liền giữ chị ở lại, dẫn cả nhà chị đi mua quần áo mới cho hai đứa cháu nhỏ, rồi đưa họ đến nhà hàng ăn một bữa.
Bạn thấy sao?