Tôi hai mẹ con họ, rõ ràng:
“Lo mà chăm sóc tử tế cho mẹ con tôi hết kỳ ở cữ đi, chia tài sản đàng hoàng, nhanh chóng xong thủ tục.”
“Ai mà dám giở trò sau lưng, đừng trách tôi ra tay không nể .”
“Bây giờ thì hai người mau ra ngoài đi, thấy hai người là tôi muốn nôn.”
“Cao Văn Bân, đi giặt tã cho con đi. Đừng tưởng ai cũng có phúc cha từ trên trời rơi xuống.”
“Còn nữa, bảo mẹ đừng có mặt nặng mày nhẹ với tôi.”
“Nếu không khuyên nổi bà ta, tôi sẽ để Lưu tam kia đến khuyên.”
Cao Văn Bân kéo mẹ mình, vừa đi ra ngoài vừa :
“Đừng chấp kẻ điên gì.”
Tôi cố lớn sau lưng họ.
Hai người mặt tái mét như tờ giấy.
Tôi biết, họ đang sợ tôi thật rồi, lại không gì .
Quả nhiên, ác phải gặp ác mới trị !
09
Thế là kỳ ở cữ của tôi trôi qua trong sự vui vẻ như thế đấy.
Thật sự vô cùng sảng khoái.
Ăn ngon uống tốt, mẹ con tôi chăm sóc tận , bọn họ còn sợ tôi không hài lòng mà phát điên lên.
Cơ thể tôi chưa bao giờ khỏe mạnh như bây giờ, tinh thần đấu tranh cũng thêm phần vững chắc.
Sướng nhất là thấy vẻ mặt tủi thân rơm rớm nước mắt của bà già kia và bộ dạng run rẩy lo sợ của Cao Văn Bân.
Những đau khổ này, kiếp trước đều là tôi phải gánh chịu.
Việc ly hôn và phân chia tài sản không hề dễ dàng.
Nhà họ Cao giả vờ đồng ý chia cho tôi và con ba phần tư tài sản.
Nhưng khi Cao Văn Bân đưa bản danh sách tài sản cho tôi xem, ta vẫn cố che giấu một phần.
Tôi bộ dạng tiếc của như đứt từng khúc ruột của ta mà thấy buồn .
Tôi chỉ rõ từng chỗ một mà ta không ghi: hai sạp hàng ở chợ, một căn nhà ở khu Tây Thành, và khoản tiền gửi bằng đô Mỹ…
Cao Văn Bân run lên bần bật, trông như sắp bị đau tim đến nơi.
Mấy chỗ đó, đều là những thứ tôi đã xác định từ lâu là có giá trị cao.
Cải cách mở cửa đã mười hai năm, mọi người vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm, chưa dám buông tay ăn lớn.
Ai cũng lo sợ chính sách lại thay đổi như ngày xưa.
Nhưng tôi thì biết rõ.
Hai năm sau, khẩu hiệu “phát triển kinh tế thị trường” sẽ đề xuất, và quá trình cải cách mở cửa sẽ ngày càng mở rộng.
Đặc biệt là kinh doanh ngoại thương, đó chính là con đường hái ra tiền.
Đô Mỹ dùng để kinh doanh thì càng tuyệt vời hơn nữa.
Căn nhà ở khu Tây Thành, hiện tại thì vị trí có hơi xa một chút, chỉ năm năm nữa thôi, nơi đó sẽ trở thành trung tâm thương mại sầm uất nhất của thành phố này.
Còn hai sạp hàng kia, chính là vị trí vàng của khu chợ bán sỉ hướng ra thế giới – đất vàng khó kiếm, có tiền cũng chưa chắc mua .
Cả nhà họ Cao đều dùng thế ép tôi, tấn công dồn dập.
Vừa mềm vừa cứng, dụ dỗ, đe dọa, uy hiếp, đủ mọi chiêu trò để ép tôi nhượng bộ.
Họ còn đống tài sản kia không phải do Cao Văn Bân kiếm , mà là công sức của cha mẹ ta.
Tôi hỏi lại:
“Thật sao? Nếu tài sản đó không phải do Cao Văn Bân ra, thì vấn đề không còn là chia cho ai nữa đâu mà là ai sắp bị mời vào trong ‘cục’ để điều tra rồi đấy.”
Cuối cùng, họ lại chuyển sang đánh vào cảm, rằng phần tài sản họ muốn giữ lại, chẳng phải cũng là để dành cho con tôi hay sao.
Tôi thật sự muốn bật .
Họ không thoải mái, thì tôi cũng chẳng dễ chịu gì.
Tôi thật ra cũng đang sốt ruột muốn ly hôn.
Bởi vì tôi đã tính toán xong cả rồi – mùa đông năm nay, tôi sẽ đến Bắc Kinh lập nghiệp.
Cuối năm 1990 – đây chính là thời điểm vàng không thể bỏ lỡ.
Trong lần đàm phán thứ ba, tôi đã âm thầm sắp đặt một chút.
Tối hôm trước, chị Vương hàng xóm ngồi tám chuyện với mẹ chồng tôi.
Chị ta kể rằng ở làng họ có một người phụ nữ gả vào thành phố, chồng có người mới nên đòi ly hôn.
Lúc đồng ý ly hôn thì chia cho ta một phần tài sản, sau ly hôn lại tìm cách đòi về hết.
Bà già lập tức sốt sắng hỏi: “Làm sao đòi lại ?”
Chị Vương đáp:
“Chuyện đó dễ mà. Gã chồng kia cũng có chút bản lĩnh, một tổ trưởng nhỏ thôi.”
“Người phụ nữ kia mở cửa hàng, gã ta cho người đến niêm phong luôn.”
“Còn ta trốn thuế, dọa bắt vào tù.”
“Thế là người đàn bà đó ngoan ngoãn trả lại toàn bộ tài sản.”
“Phụ nữ mà quá tham lam thì phải bị dạy dỗ như .”
“Ban đầu mọi người còn chê gã đàn ông là ham của lạ, ruồng rẫy vợ cũ.”
“Nhưng sau khi nghe vợ cũ đòi ta quá nhiều tiền, ai nấy lại chuyển sang thương cảm cho gã.”
“Đúng là vợ cũ thì bỏ, vợ mới thì cưới, tài sản lấy lại , đường công danh cũng chẳng bị ảnh hưởng.”
“Công nhận, gã đó cũng chẳng ra gì.”
Bà già thì miệng thì mắng “gã đàn ông đó chẳng ra gì”, mặt mày lại ánh lên vẻ hớn hở, về phòng kéo con trai vào thì thầm bàn bạc cả buổi.
Bạn thấy sao?