Trùng Sinh Năm 90, [...] – Chương 6

6

Bà ta chỉ tay vào tôi, giọng điệu như cấp trên mắng cấp dưới: 

“Nghe chỉ đích danh gọi tôi tới chăm cữ? Mẹ ruột đâu? Chết rồi à?” 

Tôi đáp: 

“Bà Cao, chẳng phải chính miệng bà từng mẹ tôi là người thô lỗ, có c.h.ế.t cũng không cho bước chân vào cửa nhà họ Cao sao?” 

“Còn nữa, tôi đâu có chỉ đích danh nhất định là bà. Bà cũng chưa quan trọng đến mức đó đâu.” 

“Tôi là bà hoặc mẹ Lưu tam cũng .” 

“Có lẽ con trai bà không nỡ để mẹ Lưu tam vất vả, nên mới để bà đến.” 

Mặt bà ta tức đến trắng bệch,

“Cô sinh ra một đứa con vô tích sự, còn muốn tôi phục vụ ? Cô có công lao gì hả?” 

Bà ta dám mắng con tôi là vô tích sự? 

Chuyện đó thì tôi không thể nhịn rồi.

Tôi trừng mắt, nghiêm mặt

“Bây giờ tôi đang ở cữ, mà mối thù trong thời gian ở cữ là sẽ nhớ cả đời đấy.” 

“Ai khiến tôi khó chịu thì đừng có hối hận.” 

“Nếu bà không muốn thì đi sớm cho rồi, đừng chiếm chỗ mà không chịu gì, nhường đường cho người có thể việc đi.” 

“Tôi sẽ để mẹ của Lưu tam đến.” 

“Mẹ ta vừa trẻ hơn bà, lại còn xinh hơn, con tôi nhiều sau này cũng tốt cho ngoại hình của con bé.” 

“Nếu bà không muốn thì nhanh chóng rời đi.” 

“Sau này con bé hỏi đến, tôi sẽ rằng bà nội nó đã c.h.ế.t từ sớm rồi.” 

Mẹ của Cao Văn Bân tức đến gần chết, trừng mắt tôi, không thể nào hiểu nổi tại sao tôi đột nhiên lại trở nên chua ngoa như

Bà ta quên mất một câu cổ: ‘Phụ nữ vốn yếu đuối, mẹ thì sẽ mạnh mẽ.’ 

Tôi đang cố gắng giành lấy cơ hội sống cho con mình. 

Sự hung ác của bà ta thì có là gì? Sao có thể dọa tôi người đã từng c.h.ế.t một lần? 

Thấy bà ta vẫn còn đứng chình ình ở cửa phòng tôi, tôi chẳng muốn thấy nữa, liền

“Mau đi hầm canh gà đi, tôi đói rồi.” 

“Gà phải hầm mềm vào. Trứng gà và cháo kê phải cho thêm táo đỏ vào.” 

“Nước chè lợi sữa cũng phải nấu sớm. Vì bị con trai bà dẫn tiểu tam về chọc giận, tôi bị mất sữa rồi đấy.” 

“Ai mà để con quý của tôi đói, thì tôi cũng chẳng còn sức mà đi ly hôn đâu.” 

Bà già nghe , mắt rưng rưng “nước mắt cảm ”. 

Tôi cố trêu chọc: 

“Bà cũng không cần phải đến chỉ vì chút chuyện tốt cho cháu đâu.” 

“Làm là tích đức đấy, biết đâu còn sống thêm hai năm nữa.” 

Mặt bà ta, đầy thịt bè bè, tức đến méo mó biến dạng.

08

Bà già đó đã đi hầm canh gà rồi. 

Chốc lát sau, Cao Văn Bân quay trở lại. 

Anh ta tức tối xông thẳng vào phòng ngủ, giận dữ quát: 

“Lý Ân Ân, đừng có quá đáng quá! Cẩn thận tôi khiến không sống nổi qua hai mươi ngày!” 

Tôi cái bộ mặt ghê tởm của ta, đáp lại: 

“Đồ ngu, cút!” 

Tôi dám uy h.i.ế.p ta như , đến cả Lưu Hồng Ngọc cũng hiểu là tôi có chiêu sau lưng, mà ta vẫn chưa hiểu. 

Cái đầu óc đó, đúng là chỉ hợp để “bố hờ”. 

Tôi sinh con ra, đúng là tiện thể “ban ơn” cho hai đứa này. 

Anh ta vẫn còn đứng lỳ ở cửa, định giở thói hống hách. 

Tôi tiện tay cầm cái đồng hồ báo thức ném thẳng vào người ta. 

Cái đồng hồ đó là do mẹ ta mang tới để ngay chỗ tôi. 

Bà ta bảo tôi sau khi sinh con ngủ mê quá, buổi sáng không dậy nấu cơm kịp cho cả nhà, nên phải đặt báo thức. 

Tôi liền tiện thể trả lại “ân ” đó cho con trai bà. 

Cao Văn Bân không ngờ tôi dám ném đồ về phía ta, sững người ra không kịp tránh, m.á.u từ trán liền chảy ròng ròng xuống. 

Đồng hồ rơi xuống đất, chuông báo thức vang lên, nghe mà chói tai đến vui tai. 

Bà già nghe thấy tiếng liền chạy tới, lập tức tru tréo om sòm, định trả thù cho con trai. 

Tôi lạnh lùng

“Chẳng phải bà bảo chảy chút m.á.u không sao à? Sao, m.á.u của con trai bà quý hơn m.á.u tôi đã đổ khi sinh con chắc?” 

Cao Văn Bân gào lên: 

“Đồ điên! Lý Ân Ân, điên rồi à?!” 

Tôi lạnh lẽo: 

“Anh nghĩ tôi thế này đã là điên rồi sao? Tôi còn có thể điên hơn nữa đấy. Muốn thử không?” 

Nghĩ đến cảm giác tuyệt vọng khi bị xe tải tông đến chết, tôi chỉ hận không thể ném luôn Cao Văn Bân xuống gầm xe cho nghiền nát vài lần. 

Hiện tại, tôi nhất định phải điên cuồng hơn bọn họ, mới có thể khiến họ thật sự sợ hãi tôi.

Cao Văn Bân phát hiện ánh mắt tôi không bình thường, cuối cùng cũng bắt đầu chùn bước. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...