06
Tôi vẻ độc ác hiện rõ trên mặt Lưu Hồng Ngọc, mỉm nhắc nhở:
“Cô Lưu tam đây tính diệt khẩu à?”
“Tôi nhắc nhẹ nhé, người biết chuyện này đâu chỉ mình tôi.”
“Cô đoán thử xem, tôi biết chuyện đó bằng cách nào? Cô điều tra nổi không?”
“Tôi khuyên nên tiết kiệm chút sức lực, đừng có nghĩ mấy trò mờ ám nữa.”
“Cẩn thận chưa đánh hổ đã mất mạng đấy.”
Lưu Hồng Ngọc đương nhiên hiểu tôi đang ám chỉ phía sau tôi còn có người.
Nếu ta dám gì tôi, sẽ có người tung tin này ra ngoài.
Cô ta không thể không tin.
Cuối cùng, ta bắt đầu biết sợ.
Còn tên ngu ngốc Cao Văn Bân kia, đến giờ vẫn chưa hiểu tôi và Lưu Hồng Ngọc đang đến chuyện gì.
Trong đầu ta chỉ có mỗi bạch nguyệt quang và đứa con trai chưa ra đời.
Não của ta, đúng là chứa cả Thái Bình Dương.
Anh ta vẫn còn ỷ vào quyền uy trước đây, muốn áp chế tôi như cũ.
Tôi thì chẳng buồn phí thời gian với loại người như ta.
Nhìn cả căn phòng lạnh tanh, tôi quay sang với Cao Văn Bân:
“Mau gọi mẹ tới đây chăm sóc cữ đi.”
“Cữ chăm tốt, người khỏe lại, biết đâu sau cữ tôi lại có sức mà đi ly hôn.”
“Còn nếu ai khiến tôi không ở cữ tử tế, thì đừng trách tôi khiến có người chẳng bao giờ hưởng cái gọi là ‘ở cữ’ nữa.”
Cao Văn Bân: “Con đĩ thối tha này, còn muốn lên trời chắc? Bắt mẹ tôi hầu hạ ? Cô nằm mơ ăn cứt à?”
Tôi:
“Xì xì, đúng là vô học. Đến cả đầu óc của Lưu tam còn hơn đấy.”
“Anh uốn lại cái lưỡi, suy nghĩ cho rõ rồi hãy .”
“Này Lưu tam, thấy cầu của tôi có quá đáng không?”
“Hoặc mẹ của đến chăm cữ cũng , tôi không kén chọn đâu.”
“Ăn ngon, uống đủ, dinh dưỡng đầy đủ, đừng tôi phiền lòng là .”
Kiếp trước, tôi đã bị hành hạ thê thảm trong thời gian ở cữ, dẫn đến cơ thể suy nhược, bệnh tật liên miên, đau đớn triền miên những năm sau đó.
Kiếp này, tôi và con nhất định phải có sự nghiệp rạng rỡ, cuộc sống tốt đẹp, tuyệt đối không thể để sức khỏe bị hủy hoại nữa.
Lưu Hồng Ngọc mặt đỏ bừng, nghiến răng :
“Tốt nhất nên nhớ kỹ những lời hôm nay.”
“Ra khỏi cữ thì lập tức ly hôn!”
Tôi mỉm :
“Cô Lưu tam đúng là biết thời thế.”
“Chỉ cần hai người đúng cầu của tôi, sau cữ chúng ta đi thủ tục.”
“Hai người cứ suy nghĩ cho kỹ mấy cầu hợp lý mà tôi đã , đừng có suốt ngày đến phiền thời gian ở cữ của tôi.”
“Dù sao thì hai người cũng biết tôi không vội, tôi có thể chờ.”
“Mà tôi với tư cách là người bị thế này đã là quá biết điều rồi đấy, phải không?”
Cao Văn Bân còn định gì đó, bị Lưu Hồng Ngọc ngăn lại:
“Còn hai mươi ngày nữa thôi. Chúng ta không chấp ta gì. Đừng để hỏng chuyện lớn của mình.”
Cao Văn Bân và Lưu Hồng Ngọc ngẩng đầu bước vào, cúi đầu rút lui.
07
Không lâu sau khi Cao Văn Bân rời đi, cuối cùng mẹ chồng tôi cũng lộ mặt.
Tôi đang ngủ say cùng con thì bị tiếng cửa mở rầm rầm giật mình tỉnh dậy.
Tôi trở mình định ngủ thêm một chút, thì cửa phòng ngủ bất ngờ bị đẩy mạnh ra.
Bà già này còn trọng nam khinh nữ hơn cả đàn ông, mặt mũi hầm hầm xông thẳng vào như muốn sự.
Kiếp trước, trong thời gian ở cữ, sau khi Lưu Hồng Ngọc chết, Cao Văn Bân chỉ dùng bạo lực lạnh để đối xử với tôi.
Còn bà già khốn kiếp này thì hoàn toàn là hành hạ tôi.
Không những không bồi bổ cho tôi, mà còn bắt tôi phục vụ cả nhà từ ăn uống đến giặt giũ.
Hễ không vừa ý chút là liền quát mắng, sỉ nhục, thậm chí không cho tôi ăn cơm.
Vì thế mà tôi không có sữa cho con bú, bà ta lại mắng tôi vô dụng.
Tôi bảo muốn xin tiền để mua chút sữa bột cho con .
Nhà họ đâu phải không có tiền, ngược lại, họ là một trong số ít gia đình có tiền nhất ở thị trấn này, giơ tay ra là đếm .
Vậy mà bà ta lại không chịu bỏ tiền ra mua sữa bột cho cháu ruột của mình.
Bà ta con thì có gì mà quý, cho uống nước cơm là rồi.
Tôi con bé không đủ dinh dưỡng.
Bà ta lại bảo đó là do nó đầu thai không đúng chỗ, chẳng có người mẹ tử tế.
Kiếp trước, vì tôi không có năng lực tự lập, vì con mà phải nhịn đắng nuốt cay, không dám cãi lại nửa câu.
Đã không biết bao nhiêu lần tôi muốn chết, lại không nỡ bỏ con.
Thậm chí có lần tôi định mang con c.h.ế.t theo, khi con nhỏ lắc lư cái đầu, với tôi, tôi lập tức bừng tỉnh.
Giờ đây, một cơn gió lạnh theo sau cú mở cửa mạnh của bà ta lùa thẳng vào phòng.
Tôi trở mình ngồi dậy, xem bà già này định gì.
Bạn thấy sao?