Trùng Sinh Năm 90, [...] – Chương 4

4

Nói xong, tôi quay lại Cao Văn Bân và

“Chuyện vừa rồi Lưu tam tay, khiến tôi chợt nhớ ra rằng tôi và con đều thuộc nhóm yếu thế, cần một khoản phí bảo vệ.” 

“Cho nên hai phần ba tài sản, tôi không đồng ý nữa. Ba phần bôn thì có thể cân nhắc.” 

“Nói cho đúng thì là người có lỗi, tay trắng ra khỏi nhà là chuyện đương nhiên.” 

“Nhưng nể đang hào hứng bố, tôi sẽ để lại cho một ít.” 

“Anh muốn ly hôn, thì hãy suy nghĩ kỹ các điều kiện của tôi đi.” 

“Hai người bàn xong thì hẵng đến tìm tôi. Đừng có đứng đây gào lên gào xuống, người ta nhức đầu.” 

“Nhưng tôi cũng nhắc trước, đừng kéo dài quá lâu.” 

“Qua vài ngày nữa, bụng Lưu tam to lên, chuyện ta chưa cưới mà mang thai sẽ bị cả xóm biết.” 

“Đến lúc đó, không biết đơn vị của bố có đồng ý để bố đứa bé không?” 

“Cũng chẳng biết trưởng ban Kế hoạch hóa gia đình có bằng lòng cho hai người cơ hội sinh không nữa?”

Hai người đó hoàn toàn bị màn thể hiện của tôi hôm nay cho choáng váng. 

Cứ như hai đứa cháu ngoan ngoãn đứng nghe tôi một tràng dài, mãi mà không hoàn hồn nổi. 

Lưu Hồng Ngọc không ngờ chỉ mới chạm vào tóc tôi, đã bị tôi đòi thêm một phần tài sản, tức đến mức mặt mày tím tái. 

Tôi xong, tâm trạng vô cùng sảng khoái, xoay người định quay vào phòng ngủ. 

Vừa bước tới cửa, sau lưng liền vang lên giọng kỳ dị của Lưu Hồng Ngọc: 

“Lý Ân Ân, từng nghe chưa?” 

“Năm ngoái có một vụ ly hôn.” 

“Người phụ nữ quá tham lam, không biết bị ai diệt khẩu.” 

“Chết thảm lắm, bị cưỡng h.i.ế.p rồi bị chặt xác. Hung thủ đến giờ vẫn chưa bị bắt.” 

“Có mạng cầm tiền, cũng phải có mạng mà tiêu mới đấy.” 

Tôi nghe xong, chậm rãi quay đầu lại.

05

Trên gương mặt của Lưu Hồng Ngọc hiện lên vẻ điên cuồng. 

Xem ra chỉ vì tôi không chịu tay trắng ra đi, ta đã có ý định diệt khẩu. 

Rõ ràng là ta muốn bà Cao, lại còn muốn chiếm toàn bộ tài sản nhà họ Cao. 

Cô ta cho rằng mình có tiền có quyền, ở cái thị trấn nhỏ này thì chẳng khác gì người trên kẻ dưới. 

Muốn xử lý một kẻ không chỗ dựa như tôi, chẳng phải chuyện dễ như trở bàn tay sao? 

Kiếp trước tôi cũng từng nghĩ như

Nhưng hiện giờ tôi đã trọng sinh. Với chút bản lĩnh đó, ta tính là gì chứ? 

Tôi ta,

“Cái vụ án đó ấy à, sau này rồi cũng sẽ thôi.” 

“Nhưng còn nhiều vụ án khác, là chồng phát hiện đứa con mình nuôi bao năm không phải m.á.u mủ, liền nổi điên c.h.é.m vợ con luôn đấy.” 

“Không biết Lưu tam đây nghĩ sao?” 

“Cô tưởng cướp chồng người khác thì sẽ sống thọ sao?” 

Lưu Hồng Ngọc nghe xong, sắc mặt trắng bệch. 

Đứa bé trong bụng ta là kết quả của việc ta chủ đeo bám một công tử quyền quý ở Bắc Kinh. 

Cô ta muốn sinh đứa bé ra, cược một ván lớn. 

Nhưng ở thập niên 90, việc sinh con ngoài hôn nhân là vô cùng khó khăn. 

Thế nên ta mới nhắm đến Cao Văn Bân – một con ch.ó si

Nhà họ Cao ở thị trấn thì có quyền có thế, so với giới quyền quý thủ đô thì chẳng là gì. 

Gia đình họ Cao lại ham quyền, điều đó đồng nghĩa với việc dễ bị nắm thóp, dễ điều khiển.

Dù sao thì cha ruột của đứa bé còn quyền thế hơn nhà họ Cao gấp không biết bao nhiêu lần. 

Cô ta đánh cược rằng, cho dù sau này Cao Văn Bân phát hiện sự thật, cũng không dám ta. 

Nhưng tôi không thể toạc ra rằng đứa bé trong bụng Lưu Hồng Ngọc không phải là con của Cao Văn Bân. 

Tôi lo rằng nếu Cao Văn Bân đi xác minh xong, ngược lại sẽ lựa chọn không ly hôn với tôi. 

Tôi đã sớm vạch ra cuộc sống hạnh phúc sau ly hôn với con rồi. 

Là người từng sống hơn bọn họ mười năm, trong thời kỳ đầy biến của thập niên 90, tôi biết rõ chính sách tương lai của quốc gia, và càng biết cách hiện thực hóa giá trị của mình. 

Mười năm này, chính là mười năm vàng son. 

Tôi tuyệt đối không thể để bị con ch.ó Cao Văn Bân trói buộc. 

Lưu Hồng Ngọc hoàn toàn không ngờ, trong quá trình nắm Cao Văn Bân, khó nhằn nhất lại chính là tôi. 

Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng tôi lại biết nguồn gốc đứa bé trong bụng ta. 

Cô ta tưởng mình giấu giếm rất kín. 

Nhưng lúc ta gọi điện đường dài, người nối máy lại là thân của tôi. 

Kiếp trước tôi biết chuyện này, đã kể cho Cao Văn Bân kẻ khát khao có con trai. 

Cô ta vì giận dữ mà lao vào tôi rồi bị trượt ngã, dẫn đến sảy thai và tử vong, không ai có thể xác minh đứa bé là của ai. 

Ngược lại, chuyện đó khiến Cao Văn Bân tin rằng chính tôi là người đã hãm Lưu Hồng Ngọc, dẫn đến cái c.h.ế.t của ta. 

Kiếp này, tôi không định ra nữa, vì tôi tin rằng sẽ có một ngày sự thật tự khắc sáng tỏ. 

Tôi sẽ để đứa bé này ra đời, trở thành bằng chứng không thể chối cãi. 

Để cho Cao Văn Bân kẻ từng khinh thường con nếm thử cảm giác bị đội cả cánh đồng cỏ xanh mượt trên đầu mà vui vẻ “bố hờ”!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...