Trùng Sinh Năm 90, [...] – Chương 2

2

Tôi vốn là phát thanh viên của đài phát thanh huyện, công việc ổn định. 

Chỉ vì gia cảnh nghèo khó, không có chỗ dựa, nên tôi càng thêm phụ thuộc vào chồng.

Hồi đó, ta sẽ tôi cả đời, và tôi đã tin. 

Anh ta bảo tôi nghỉ việc, toàn tâm toàn ý chăm lo cho gia đình, tôi cũng đồng ý. 

Vậy mà bây giờ, ta lại cầu tôi tay trắng ra đi. 

Bọn họ có tiền có thế, không chia tài sản cho tôi, tôi cũng chẳng thể đấu lại. 

Trong khi đó tôi lại đang không có việc , không có tài sản, con thì còn đang b.ú mẹ. 

Ly hôn rồi tôi sẽ sống ở đâu? 

Tôi lấy gì để nuôi con đây? 

Đây là những năm 90 kia mà. 

Tôi vừa khóc vừa cầu xin Cao Văn Bân đừng ly hôn. 

Tôi khóc và ta với tôi là quá bất công. 

Tất cả những điều này vừa xảy ra cách đây đúng một phút. 

Một phút trước khi tôi trùng sinh. 

Một phút này vẫn chỉ có sáu mươi giây. 

Nhưng tôi đã không còn là tôi của trước kia nữa rồi.

03

Cao Văn Bân còn khinh khỉnh chế giễu tôi là một con heo rừng, đến cả gà rừng cũng không bằng, còn mơ tưởng leo lên cành cao phượng hoàng. 

Anh ta bảo tôi mau mau cuốn gói cút đi, nhường chỗ cho người mới. 

Lưu Hồng Ngọc vuốt ve cái bụng, giọng chua ngoa đắc ý vang lên bên tai tôi: 

“Anh ấy đã không còn nữa, còn bám lấy gì.” 

“Cô còn biết xấu hổ không?” 

“Cô lại bộ dạng mình xem, hai người có xứng đôi không?” 

Tôi mỉm hai người bọn họ, chậm rãi rõ ràng

“Không xứng, đúng là tôi và ta không xứng!” 

“Tây Môn Khánh và Phan Kim Liên mới xứng.” 

“Gian phu dâm phụ mới là một cặp.” 

“Cho nên đúng ra, hai người mới thật sự xứng đôi vừa lứa.” 

“Hai người đúng là sinh ra để dành cho nhau!” 

Cao Văn Bân sững sờ trong chốc lát. 

Phải mất vài giây ta mới hiểu tôi vừa gì. 

Anh ta không nhịn mà nổi điên gào lên: “Cô dám tôi như ? Cô chán sống rồi à?!” 

Nếu là trước kia, vì phải dựa vào ta để sống, tôi nhất định sẽ không dám cãi lại. 

Nhưng bây giờ, tôi đã trùng sinh rồi. 

Và tôi mang theo mối hận của tôi và con mà sống lại. 

Giờ tôi chỉ hận không thể bóp nát cái túi noãn hoàng của mẹ ta ra. 

Tôi điềm nhiên : “Loại người không biết xấu hổ vẫn sống nhăn răng. Người chưa cưới mà đã dan díu với chồng người khác còn sống phây phây.”

“Thì cớ gì tôi lại phải không muốn sống?”

Lưu Hồng Ngọc the thé

“Cô ai không biết xấu hổ? Ai đi dan díu?” 

“Cô mới là đồ không biết xấu hổ! Bám lấy một người đàn ông không còn mình mới là không biết xấu hổ!” 

“Chúng tôi quang minh chính đại!” 

Tôi mỉm ,

“Tôi đâu có gọi tên, cũng chẳng chỉ mặt, nhảy dựng lên gì?” 

“Chắc chắn là ai phản ứng thì người đó tự biết mình không biết xấu hổ rồi.” 

“Cô mà cũng xứng với tôi mấy chữ ‘quang minh chính đại’ à?” 

“Được thôi, để tôi cho hai người quang minh chính đại lộ mặt một chút nhé!” 

Hai người bọn họ nghe tôi , cứ tưởng tôi đang

Vì họ nghĩ rằng tôi chắc chắn bị họ nắm trong lòng bàn tay. 

Tôi bèn hét toáng lên qua cửa sổ: 

“Mọi người ơi! Chồng tôi Cao Văn Bân đang đương quang minh chính đại với tên Lưu Hồng Ngọc này đây, mọi người mau ra xem nè!” 

Nói thật, chuyện này tôi còn phải cảm ơn Lưu Hồng Ngọc. 

Đáng lẽ đang ở cữ thì không mở cửa sổ đón gió, ta vừa đến là cố mở toang hết các cửa sổ. 

Nhà chúng tôi đang ở trong khu tập thể dành cho cán bộ nơi bố của Cao Văn Bân công tác. 

Tôi vừa hét lên như , lập tức có người bắt đầu ló mặt ra xem.

Và đúng lúc đó, tất cả máy cassette nhà hàng xóm đều tắt phụt. 

Cửa sổ các nhà đều đồng loạt mở toang hướng ra ngoài nắng. 

Tôi mỉm hỏi: 

“Vậy là tôi coi như đã công nhận hai người ‘quang minh chính đại’ rồi nhé?” 

Cao Văn Bân đỏ bừng cả mặt, nghiến răng ken két

“Lý Ân Ân, như chỉ khiến tôi càng thêm chán ghét !” 

“Cuộc hôn nhân này, nhất định phải ly hôn! Cô có bám lấy tôi cũng vô ích!” 

Tôi

“Bám lấy á? Là vì thích cái bản mặt to đùng đó à? Hay là thích cái eo phệ của ?” 

“Hay là thích cái giá đỗ ba giây của ?”  (câu này 1000 👍)

Cao Văn Bân hoàn toàn không ngờ tôi lại dám ra mấy câu đó, lập tức giơ tay định đánh tôi. 

Bạo lực gia đình à? 

Tốt thôi, tôi càng chẳng sợ. 

Chỉ là kẻ độc ác thì sợ kẻ liều mạng mà thôi. 

Tôi đang lo không tìm cơ hội ra tay xả giận đây. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...