Tôi hỏi chị: “Bây giờ chị đã đủ sức tự lập rồi, chẳng lẽ vẫn sống mãi với người chồng đó sao?”
Chị thở dài :
“Anh ta đối xử với chị không tốt, lại rất thương con trai.”
“Con chị cũng rất bố nó.”
“Nếu chị ly hôn, ta chắc chắn sẽ tái hôn.”
“Mà mẹ kế, liệu có đối xử tốt với con chị không?”
“Nếu con đi theo chị, chắc chắn lại nhớ bố. Chị không muốn con phải khổ sở.”
Tôi : “Vậy cũng tốt rồi, ít nhất ta vẫn đối xử tốt với con trai chị.”
Sau đó chị kể cho tôi một tin sốt dẻo: Cao Văn Bân và Lưu Hồng Ngọc đã ly hôn.
Lúc Lưu Hồng Ngọc sinh con trai, nhà họ Cao phát hiện đứa bé chẳng giống cha cũng chẳng giống mẹ.
Đặc biệt là đôi tai vểnh kia, phát thấy lạ ngay.
Cao Văn Bân đôi tai ấy, thấy giống y hệt trai cũ của Lưu Hồng Ngọc.
Không cần xét nghiệm ADN, chỉ kiểm tra nhóm m.á.u ABO thôi là đủ.
Cha mẹ đều mang nhóm m.á.u A và O, còn đứa trẻ thì nhóm m.á.u B.
Sai lệch quá rõ ràng rồi.
Lưu Hồng Ngọc nghĩ, ly hôn thì ly hôn, dù sao ta kết hôn cũng chỉ để có thể thuận lợi sinh con.
Sau khi ly hôn, ta định lên Bắc Kinh tìm lại công tử quyền quý kia.
Cô ta còn toan tính dùng đứa con để trói buộc người đó.
Nhưng đúng lúc này, cả gia đình người kia vì một số lý do đều bị bắt đi đạp máy may cả.
Còn vì sao bị bắt? Hehe, chuyện này ra thì dài lắm.
Tóm lại là Lưu Hồng Ngọc c.h.ế.t lặng người, không dám hé răng đứa trẻ là con ai.
Lại chịu không nổi những lời đàm tiếu xung quanh, ngày ngày sống trong sợ hãi, cuối cùng mắc chứng trầm cảm sau sinh, và đã nhảy lầu tự tử.
Chỉ để lại đứa trẻ, phải do cha mẹ già nua của ta nuôi nấng.
Còn Cao Văn Bân sau cú sốc đó, ngày đêm mượn rượu giải sầu.
Thậm chí còn với chị Vương rằng ta hối hận rồi, rằng Ân Ân là người phụ nữ tốt, ta không nên phụ bạc .
Cuối cùng, trong một lần lái xe sau khi uống rượu, ta tai nạn, bị liệt nửa người.
Đúng như khi ly hôn họ từng : ngoài con , ta thật sự không còn người thừa kế nào khác.
Cha mẹ ta đi khắp nơi, tiêu sạch tiền bạc để chữa chạy cho ta, vẫn không cứu .
Hai ông bà già ngày ngày đẩy xe lăn, mặt mày âu sầu: sợ sau khi họ chết, con trai sẽ sống ra sao?
Họ còn cố gắng liên lạc với tôi.
Nhưng tôi bây giờ đã là nhà đầu tư nổi tiếng kín tiếng ở Bắc Kinh, đâu phải cứ muốn gặp là gặp ?
15
Mười năm sau khi ly hôn.
Tôi lại nhớ về kiếp trước – ngày hôm ấy, tôi và con c.h.ế.t thảm.
Cảm giác xương gãy vụn vẫn như còn nguyên, tôi chưa từng dám quên.
Tôi thật sự may mắn, vì mẹ con tôi vẫn còn sống đến hôm nay.
Tôi dạy con rằng: mọi việc phải biết tự lập, tự lấy bản thân.
Đừng để đến khi c.h.ế.t rồi mới hối hận.
Vì không phải ai cũng có cơ hội sống lại một lần nữa.
Khi còn sống, tốt mọi điều – mới là quan trọng nhất.
(Hết)
Bạn thấy sao?