Thấy mẹ con tôi trở về với diện mạo rạng rỡ hẳn lên, trai tôi chỉ biết ngây ngô khì khì.
Anh :
“Em à, trông em thế này tốt quá rồi, không cần lo cho em nữa.”
Chị dâu tôi thì rất nhiều món ăn ngon, vừa vừa lẩm bẩm:
“Tưởng em là loại mềm yếu, chẳng chống đỡ nổi cuộc đời ấy chứ.”
“Lo cho em bao lâu nay hóa ra thừa rồi. Mau ngồi xuống ăn đi.”
Hai đứa cháu nhỏ thấy bà và về, cũng vui mừng khôn xiết.
Chúng con tôi – trắng trẻo đáng – vừa muốn nựng lại không dám đụng tay vào.
Cuối cùng thì lên bảo mẹ sinh cho chúng một em giống thế này!
Chị dâu tức tối :
“Đã sinh hai đứa chỉ biết ăn không ngồi rồi, còn sức đâu mà sinh thêm em cho tụi mày nữa?”
Chị dâu ngoài thì thô lỗ, khi ôm con tôi lại vô cùng cẩn thận.
Đôi giày thêu đầu hổ, mũ đầu hổ chị may cho bé tinh xảo khỏi , chị trang điểm cho con tôi giống y như bé mập ôm cá chép trong tranh Tết.
Tôi lắp điện thoại bàn cho nhà chị dâu để tiện liên lạc, còn mua cho trai và chị dâu mỗi người một máy nhắn tin BP.
Cả làng đều đỏ mắt vì ghen tỵ.
Chị dâu cố đeo máy BP đi từ đầu làng đến cuối làng khoe một vòng.
Xem như bao năm bị xem thường nay đã hả dạ một phen.
Có bà tám : “Có gì mà tự hào, chẳng qua nhờ đứa em gả lên phố đấy chứ?”
Chị dâu liền phản bác ngay:
“Tự hào đấy, thì sao nào? Có bản lĩnh thì để em bà cũng sắm cho bà một cái đi?”
Tôi lại đến tìm chị Vương, chuyện hợp tác ăn.
Chị Vương vẫn còn do dự.
Tô Thị không phải thành phố tuyến đầu, lại chỉ là một huyện nhỏ.
Tôi với chị: chúng ta chỉ mới thử hợp tác thôi, bên chị chỉ tính công lao , rủi ro để tôi gánh.
Sau này dù có bị gọi là tư bản bị đấu tố, thì tư bản cũng là tôi – còn các chị chỉ là người lao .
Chị Vương :
“Chị tin em. Không phải chị muốn trốn tránh trách nhiệm. Chị chỉ sợ em cũng bị vạ lây thôi.”
Tôi đáp:
“Chị à, thế giới bên ngoài đã thay đổi long trời lở đất rồi.”
“Cái huyện nhỏ này, chẳng mấy chốc cũng sẽ thay đổi thôi.”
“Thay vì cả đời ở trong nhà dựa vào một người đàn ông không mình, chi bằng tự mình cố gắng vươn lên một lần, cũng đâu có rủi ro gì lớn.”
Chị Vương vốn dĩ cũng là người rất sòng phẳng, thẳng thắn trong làng.
Chẳng qua là sống ở thành phố mấy năm, bị gã đàn ông của mình giày vò đến mức mất hết nhuệ khí.
Sau khi tôi chuyện, chị ấy lập tức lòng.
Chị :
“Em đúng. Con người chỉ sống có một đời, tại sao phải để cái gã đàn ông khốn kiếp đó nắm đầu dắt mũi?”
“Chị nghe em, chúng ta cùng .”
Tôi :
“Chị à, chị chỉ cần nhớ một điều: giữ vững chất lượng.”
“Em cần hàng cao cấp. Tơ phải tốt, lụa phải chuẩn, thêu lại càng phải đẹp.”
Chị đáp:
“Em cứ yên tâm. Chị đã hứa là sẽ . Đảm bảo là hàng tốt nhất.”
14
Hai năm trôi qua.
Việc kinh doanh của tôi ở phố Tú Sơn vô cùng phát đạt.
Các sản phẩm thêu lụa độc đáo, nổi tiếng khắp nơi, ai ai cũng khen, hàng đưa ra đến đâu là cháy hàng đến đó.
Tôi nhân viên chuyên nghiệp để quản lý mảng kinh doanh ngoại thương.
Mấy căn tứ hợp viện cũng tôi dần dần cải tạo, và hẳn các đại lý chuyên nghiệp giúp tôi quản lý.
Tôi chỉ cần quan tâm đến hình doanh thu trong những thời điểm then chốt.
Tôi không tham lam, cũng không chạy theo quy mô lớn.
Tôi muốn dành nhiều thời gian hơn để ở bên con trong quá trình trưởng thành.
Con bé không có bố, tôi phải bù đắp cho nó bằng thương của người mẹ gấp nhiều lần.
Tôi đón cả gia đình trai lên Bắc Kinh sống cùng.
Ở đây, hai đứa cháu nhỏ sẽ học hành trong môi trường tốt hơn.
Anh trai và chị dâu tôi là những người siêng năng, nếu rảnh rỗi thì lại thấy ngứa ngáy chân tay.
Tôi mở một nhà hàng món quê, giao cho trai và chị dâu tôi quản lý.
Chị dâu tôi nấu ăn rất ngon, còn đào tạo đội ngũ đầu bếp chẳng kém gì học viên xuất sắc của trường dạy nấu ăn Tân Đông Phương.
Anh trai tôi thì thật thà, tử tế, khách từ Nam chí Bắc đến đều không ngớt lời khen .
Nhà hàng tuy không phải lớn nhất, ăn cực kỳ phát đạt.
Chị Vương ở huyện cũng đã bắt đầu có chút tiếng tăm.
Lúc đầu chồng chị còn cảm thấy chị ra ngoài buôn bán là mất mặt ta.
Thế mà khi chị vứt cái điện thoại di cục gạch (Đại ca đại) trước mặt ta, ta lập tức câm miệng.
(大哥大 (đại ca đại): bà nào muốn biết thì quăng cụm từ này lên gg là ra nhé)
Bạn thấy sao?