Khi ấy, thấy ta bị hành hạ đến thân tàn ma dại, lại bị binh lính cố bỏ đói, nàng bèn lén giấu phần cơm của mình, chia cho ta.
"Ngươi bị thương nặng thế này, phải ăn nhiều vào mới mong qua khỏi."
Ta nắm chặt nửa mẩu lương khô, mắt cay xè, khẽ hỏi: "Thế còn ngươi?"
Nàng khẽ , xé vạt áo trong sạch sẽ nhất, nhẹ nhàng băng bó vết thương cho ta, giọng dịu dàng: "Ta ăn rồi, không đói đâu."
Ba ngày sau, nàng đột nhiên ngất đi. Ta mới hay nàng đã lừa ta. Khẩu phần của ca kỹ vốn đã ít ỏi, mà nàng còn nhường hơn nửa cho ta, còn mình thì nhịn đói đến ngất lịm.
Sau đó, thấy ta có ý định quyên sinh, nàng đêm đêm lại gần ôm lấy ta, khẽ : "Ta cũng từng có một người em , trạc tuổi ngươi . Tiếc là sau này..."
Nàng bỏ lửng câu , chỉ nhẹ nhàng vỗ về ta: "Phận nữ nhi đến chốn này, e rằng khó thoát khỏi cái chết. Nhưng còn sống là còn hy vọng."
"Đừng bỏ cuộc."
Lời an ủi và viên của nàng đã thắp lên trong ta một tia hy vọng le lói. Ta không nên bỏ mạng nơi này, không nên chết trong tủi nhục như .
Ta tìm đến Lâm Nguyệt Hồi cầu xin, vô ích. Vết thương cũ chưa lành, lại thêm vết thương mới, ta sốt cao liên miên ba ngày. Triệu Lê đã phải đánh đổi thân mình để có chút thuốc thang từ đám lính, nàng tận tay đút thuốc cho ta, khẩn khoản: “Ngươi đừng chết, chết rồi thì mọi thứ đều tiêu tan."
"Còn sống là còn hy vọng."
Nhưng ta cuối cùng vẫn không qua khỏi.
Lần này, ta đã tìm thầy thuốc trong quân chữa trị cho nàng, lại còn lo liệu cho các quan tướng thường lui tới chốn lầu xanh, để nàng sau này không còn bị ức hiếp nữa.
Ánh mắt nàng vẫn dịu dàng như kiếp trước, chỉ là lần này thoáng chút ngạc nhiên, dường như không hiểu vì sao ta lại giúp nàng. Ta nàng, giọng kiên định: "Còn sống là còn hy vọng."
"Nàng đừng từ bỏ."
Lâm Nguyệt Hồi nằm ở góc chứng kiến mọi chuyện, không màng hình tượng mà mắng nhiếc ta: "Ta mới là tỷ tỷ của ngươi! Ngươi không tìm thầy thuốc cho ta? Ngươi có còn lương tâm hay không!"
Ta thản nhiên đáp: "Tỷ tỷ người cao ngạo thế kia, chắc hẳn sẽ không vì muốn sống mà chịu sự thương của ta."
"Tỷ tỷ ngươi từng , ta không xứng người nhà họ Lâm. Nhưng, ngươi cũng không xứng tỷ tỷ của ta."
Vài ngày sau, tướng quân bất ngờ triệu ta đến trướng soái, trước cửa có binh lính canh gác. Lòng ta chùng xuống, nghe ông : "Phụ thân ngươi, Lâm Anh Kỳ, đã bỏ thành chạy trốn, vứt bỏ vợ con. Cẩm Y Vệ ở biên ải đã điều tra một số thông tin, vẫn chưa bắt ông ta, ông ta ẩn náu rất kỹ."
Ông ta dừng lại, không thêm gì nữa. Ta trầm ngâm một lát rồi : "Tướng quân những điều này, là có ý gì? Từ khi gia đình ta bị tịch biên gia sản, ta chưa từng gặp lại phụ thân mình."
"Ta nghe , ông ta đối xử với hai tỷ muội ngươi rất tốt."
Bạn thấy sao?