"Nó chỉ là một thứ nữ học vài chiêu mèo quào, còn tưởng thật sự có thể thắng ta? Ta sao có thể nhận thua trước nó!"
Tỷ tỷ xong, vừa bước nhanh về phía bắc, vừa đắc ý với ta: “Chỉ huy sứ nhất định sẽ mang ta đi, muội muội, cả đời này muội cứ ở trong quân doanh doanh kỹ cả đời đi!_Ai bảo muội không có cốt khí, không chỉ cùng một đám nam nhân ăn chung ở chung, còn chủ lên đài mua vui cho bọn họ chứ? Ta phải đi gặp Chỉ huy sứ rồi!"
Hiệu úy ra hiệu cho tiếng trống dừng lại, lần nữa thúc giục nàng: "Ngươi đi đâu! Nếu không nhận thua, thì lập tức lên đài tỷ thí, đừng lãng phí thời gian!"
Đám binh lính xem náo nhiệt cũng hết kiên nhẫn: "Nhanh lên! Không lên đài thì về lều hầu hạ bọn ta đi! Trên đài đánh nhanh lên để chúng ta còn về đánh nhau trên giường."
Tỷ ta nhân cơ hội đám binh lính chưa kịp phản ứng, chạy nhanh về phía trướng lớn. Binh lính canh gác trước trướng đưa tay ra ngăn lại, liền bị nàng ta tát một cái: "Sao dám vô lễ! Dám cản đường ta! Không biết Chỉ huy sứ đang đợi ta sao?!"
Người kia không ngờ nàng lại to gan như , bị đánh choáng váng, nàng liền thừa cơ xông vào, vui vẻ : "Sở chỉ huy sứ, ngươi đến đón ta rồi à!"
Ta nàng vui vẻ bước vào trướng soái, không khỏi đảo mắt.
Đúng là đồ ngu xuẩn.
Tên hiệu úy bừng tỉnh, chửi rủa: "Mẹ kiếp! Xong rồi! Lão tử bị con ranh này chết rồi!"
Bên trong trướng soái, Lâm Nguyệt Hồi bị hai tên cẩm y vệ đè bả vai, ép quỳ xuống đất. Chỉ huy sứ, là ta! Ta là đích nữ Lâm gia Nguyệt Hồi, ngài chẳng phải còn dò hỏi qua trạng hôn nhân của ta sao?"
"Ta vẫn chưa thành thân đang chờ ngài đây."
Nàng giãy dụa hai cái, không vùng ra , ngữ khí giận dỗi: "Ngài còn không mau bảo bọn họ thả ta ra?"
Tướng quân không chuyện, Sở Tòng Minh ra hiệu cho thuộc hạ buông tay, Lâm Nguyệt Hồi thấy hắn nghe lời mình như , càng thêm vui mừng -- Chỉ huy sứ quả nhiên thích nàng!
“Tòng Minh, cuối cùng chàng cũng đến đón thiếp rồi, chàng vẫn luôn nhớ thương thiếp đúng không? Chàng đến muộn quá, khiến thiếp đợi lâu như .”
Sở Tòng Minh nàng với vẻ thích thú, thản nhiên : "Vừa rồi ngươi nghe thấy gì?"
Lâm Nguyệt Hồi không nhận câu trả lời mong muốn, ngược lại bị hỏi một câu chẳng liên quan, nàng nũng nịu: "Chàng hỏi gì chứ, chẳng qua thiếp nghe thấy chàng và vị tướng quân kia muốn phong tỏa biên thành, tìm kiếm ai đó."
Sở Tòng Minh im lặng hai giây, lạnh lùng : "Tự ý xông vào trướng soái, dò tin tức, theo quân luật phải bị năm mươi gậy."
Vị tướng quân quát lớn với binh lính: "Lôi ả ra ngoài."
Lâm Nguyệt Hồi kinh hãi: "Tòng Minh, chàng đang gì ?!"
Đáng tiếc cho đến khi nàng bị đánh đến mức kêu thảm thiết, cũng chẳng còn ai thèm liếc mắt nàng.
"Sở tướng quân cứ yên tâm, ta nhất định sẽ khiến tên phản tặc Lâm Anh Kỳ dù có mọc cánh cũng khó mà thoát ."
Bạn thấy sao?