Trùng Sinh Làm Nữ [...] – Chương 2

"Nghe phụ thân , chàng ấy đã âm thầm hỏi thăm xem tiểu thư nhà họ Lâm đã hứa gả cho ai chưa, chẳng phải là có ý với ta đó sao?"

Chàng ấy quả thực tuấn tú, xứng đôi với ta cũng chẳng kém ai, ... hôm qua yến tiệc ngắm hoa, vị Trạng Nguyên kia cứ liếc mắt ta mãi, chắc hẳn cũng có ý với ta.

Thật khó lựa chọn, chẳng biết ai sẽ đến cầu thân trước đây."

Nhưng tiếc thay, nàng chẳng đợi Sở Tòng Minh đến dạm hỏi, mà chỉ thấy hắn đến tịch biên gia sản. Sở Tòng Minh khoác trên mình bộ Phi Ngư phục đỏ rực, bên hông đeo trường kiếm, tuấn thì tuấn thật, lạnh lùng cũng chẳng kém ai.

Tỷ tỷ ta vừa thấy hắn thì vừa mừng rỡ vừa e thẹn. Cho đến khi hắn đọc chiếu chỉ, phụ thân ta bỏ thành trốn chạy, khiến bách tính thương vong hàng vạn người, tội không thể tha, tất cả nam nhân trong nhà họ Lâm đều bị bắt vào tù, chờ ngày xử tội, còn nữ quyến thì bị sung vào quân đội, giáng kỹ nữ trong doanh trại.

Tỷ tỷ ta không thể tin nổi Sở Tòng Minh, trước mặt mọi người lớn tiếng : "Sở chỉ huy sứ, chẳng phải chàng đến hỏi cưới ta sao?!"

Sở Tòng Minh khựng lại một chút, liếc mắt về phía chúng ta. Thấy hắn sang, tỷ tỷ vội vàng : "Chàng nhầm rồi, phụ thân ta sao có thể bỏ thành mà đi chứ."

"Phải rồi, chàng đang trêu ta đấy à? Chàng mà còn như nữa ta sẽ giận đấy!"

Cho đến khi nàng bị lôi đi, Sở Tòng Minh vẫn không thèm liếc nàng lấy một lần.

Kiếp trước khi vào trại quân đội, ta và tỷ tỷ đã bị giam trong lều của kỹ nữ trong trại. Đêm đó, một nhóm lính đến lều, tỏ ý thích tỷ tỷ và cầu nàng phục vụ, nàng từ chối và chửi rủa họ.

Tên cầm đầu kẻ đám binh lính nổi giận rút kiếm định nàng. Ta đã đỡ cho nàng một nhát kiếm, còn nàng nhân cơ hội chạy ra khỏi trướng.

“Ả tiện nhân kia, đuổi theo cho ta!"

Kẻ cầm đầu ra lệnh cho vài tên lính đuổi theo tỷ tỷ, rồi hắn vung kiếm đâm ta chết gục trên bàn gỗ. Hừ, quả nhiên chị em các ngươi thâm lắm. Để ta 'khai vị' trước, rồi sẽ tới lượt tỷ tỷ ngươi!"

Máu tươi chảy ròng, ta chẳng màng đau đớn, nghiêng đầu hướng cửa mà khóc lóc kêu gào: "Tỷ tỷ, cứu ta!"

Nhưng nàng lại chẳng hề quay đầu.

Một nén nhang đó là khoảng thời gian đau đớn và nhục nhã nhất trong kiếp trước của ta. Nếu ta không vì tỷ tỷ mà đỡ nhát kiếm đó, có lẽ ta còn có thể chống cự.nThế , hai vai ta đã bị thương, chỉ còn biết mặc người ta định đoạt như một phế nhân.

[ Tỉnh lại sau cơn mê, ta nghe thấy có người đang chuyện bên ngoài trướng.

"Ngươi còn có một muội muội ở đây, có muốn mang đi cùng không?"

“Đúng là có một muội muội" - Là giọng tỷ tỷ! Tỷ tỷ đã quay lại cứu ta! Ta không kìm nước mắt.

Nhưng ngay sau đó, ta lại nghe thấy nàng : "Nhưng nàng ta trời sinh phóng đãng, chẳng biết liêm sỉ, không có cốt cách như ta. Để giữ mạng sống, chắc hẳn nàng ta đã trở thành món đồ chơi của lũ nam nhân kia, không còn xứng đáng là người nhà họ Lâm nữa."

Sau này, ta mới biết sau khi trốn ra khỏi trướng bồng, nàng ta đã may mắn gặp vị tướng quân đang đi tuần tra. Nàng ta nhào tới, nước mắt nước mũi giàn giụa, vừa lấy nghĩa ngày xưa của phụ thân và Ngô tướng quân ra để uy hiếp đòi báo đáp, vừa khóc lóc kể lể tỏ ra đáng thương.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...