Hắn cũng , ánh mắt chợt lảng tránh, rồi nhẹ nhàng : "Đây không phải chim đưa thư của Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, mà là của một tên ăn mày nhỏ nhoi năm nào."
Ta ngẩn người, bỗng thấy hai má nóng bừng.
"Chúc Lâm tướng quân chiến thắng vẻ vang! Ta ở kinh thành đợi tin ngươii khải hoàn!"
Dứt lời, Sở Tòng Minh thúc ngựa quay đi. Trận chiến đầu tiên với Ninh vương diễn ra chóng vánh, từ lúc khai chiến đến khi kết thúc chỉ vỏn vẹn vài canh giờ. Hai bên đều chưa tung hết thực lực, xem ra chỉ là màn thăm dò đối phương.
Ninh vương vận giáp trụ, ngồi trên lưng ngựa, khẩy: "Cử một con nhãi ranh đến đánh ta, hoàng huynh không bằng thoái vị nhường ngôi cho ta đi." Bên cạnh hắn là Ngô Uy, hắn ta bằng ánh mắt căm hận, buông lời sỉ nhục: "Một ả nữ nhân bị binh lính dưới trướng ta giày vò đến thân tàn ma dại, cứ tưởng khoác lên mình bộ giáp thì thành tướng quân rồi sao? Cũng không biết tự lượng sức mình."
Những lời lẽ đó không thể khiến ta nao núng. Ta rút đao chỉ thẳng vào Ninh vương: "Đợi đến khi ta lấy đầu ngươi, mong rằng ngươi vẫn có thể như bây giờ."
Phụ thân ta tọa trấn trong quân, còn ta tiên phong. Mấy trận giao tranh, ta thắng nhiều thua ít. Cho đến khi tấn công Dương Hà thành, thế bỗng nhiên xoay chuyển.
Đối phương dường như đã nắm rõ kế hoạch của chúng ta, mọi cuộc tập kích đều bị hóa giải. Sau một lần công thành thất bại nữa, trên lầu thành hiện ra một bóng dáng quen thuộc.
Lại là Lâm Nguyệt Hồi.
Nàng ta đứng trên cao, bên cạnh Ngô Uy, ánh mắt lạnh lùng ta, trong mắt chất chứa hận thù và đắc ý lẫn lộn: "Lâm Vũ Lạc, ngươi chỉ là một thứ nữ, cũng xứng tướng quân sao? Nếu giờ ngươi chịu quỳ xuống cầu xin, ta có thể xin Ninh vương điện hạ ban cho ngươi toàn thây."
Ta lạnh lùng đáp: "Lâm Nguyệt Hồi, ngươi cấu kết với nghịch tặc, phụ mẫu, ta nhất định phải thay phụ thân thanh lý môn hộ!"
Lâm Nguyệt Hồi man dại: "Tất cả đều do các ngươi ép ta, các ngươi đáng đời! Ta nhất định phải khiến các ngươi phải trả giá!"
Lâm Nguyệt Hồi quả thực hiểu rõ thói quen tác chiến của phụ thân và Lâm gia, trận chiến này chúng ta đánh vô cùng gian nan, không thể nào tấn công trực diện .
Trong nhất thời, thế trận lâm vào bế tắc.
Nhưng nếu không hạ Dương Hà thành, thì không thể nào tiến thẳng vào sào huyệt của chúng. Mỗi trận chiến qua đi, tổn thất lại thêm vài trăm binh sĩ, lương thảo cũng dần cạn kiệt, ta không khỏi lo lắng.
Nếu không thể tấn công trực diện, thì đành phải bí mật lẻn vào, trước tiên trừ khử Ngô Uy và Lâm Nguyệt Hồi.
Rồng mất đầu, ắt quân lính sẽ tan tác.
Nhưng ta phái người đi ám sát đều tổn thất nặng nề, thậm chí còn không thể chạm đến một sợi tóc của Ngô Uy. Bên cạnh hắn là những thị vệ do An vương ban tặng, mỗi người đều là cựu cao thủ trong cấm cung.
Binh lính bình thường sao có thể địch nổi bọn họ.
Ta vốn định liều mình đi ám sát, bị phụ thân ngăn cản: "Con là tướng quân, sau lưng con còn hàng vạn binh sĩ, con phải có trách nhiệm với họ, tuyệt đối không thể hành thiếu suy nghĩ!"
Cái này không , cái kia cũng không xong!
Bạn thấy sao?